Tiến Công Sủng Phi
Chương 172 : Giương cung bắn tên
Ngày đăng: 20:42 18/04/20
Edit: Tồ Dung hoa.
Beta: Cát Sung dung.
Nam nhân ấy vừa dứt lời, cánh tay mạnh mẽ lập tức đặt lên vai Thẩm An Lăng, thuận thế siết chặt cổ hắn, rồi lôi về phía trước như một con gà con. Cả người Thẩm An Lăng không thể động đậy, cơ thể bị động chồm về trước, sau đó hai đùi bị nam nhân kia kéo đi.
Tuy hai tên hạ nhân đi theo Thẩm An Lăng cũng có chút công phu, nhưng thủ pháp của nam nhân ấy quá nhanh, bọn họ vốn không thể nhìn rõ. Lúc này trông thấy bộ dạng vai kề vai của Thẩm An Lăng và người nọ, trong lòng hai người cảm thấy rất kỳ quái. Thế tử và cái người man rợ này quen thân như thế từ khi nào vậy?
Mặc dù kinh ngạc trong lòng, nhưng ngay trước mặt nam nhân ấy, hai người lại không dám hỏi. Huống hồ Thẩm An Lăng đưa lưng về phía họ, hai người họ tất nhiên không nhìn thấy nét kinh ngạc trên mặt Thẩm An Lăng.
Nam nhân ấy cười nói hi hi pha trò suốt cả đường đi, nhưng thật ra hắn là một tay lão luyện, nói mấy câu không đứng đắn. Thẩm An Lăng cứ thế bị hắn lôi ra ngoài, đi thẳng về phía một chiếc xe ngựa. Trên chiếc xe ngựa ấy có thêu một chữ “Phong” to đùng bằng chỉ vàng. Thẩm An Lăng hơi nheo đôi mắt, trông thấy chữ “Phong” ấy, đáy lòng y mới dịu lại.
Toàn bộ Đại Tần, người có thể ngồi lên chiếc xe ngựa xa hoa như thế, hơn nữa còn là xe của người nhà họ “Phong", cũng chỉ có thể là người trong nhà. Đương kim Bắc Định hầu họ “Phong”, với lại mấy đời nhà Bắc Định hầu phủ đều là võ tướng. Cái kiểu vừa nhìn thấy mặt đã đánh của nam nhân này không phải là tổ huấn quân tử động thủ trước, nói chuyện sau của người nhà họ Phong hay sao!
Sau khi Thẩm An Lăng bị ném lên xe, người nọ mới vỗ nhẹ vào bả vai hắn. Nhưng thân thể của hắn không động, hắn nhướng mày, khó hiểu nhìn sang.
“Xin lỗi nhé, hôm nay ta nhất định phải mang ngươi về phủ, để tránh chuyện ngươi vùng vẫy bị thương, ta phải ngăn ngươi cử động. Bây giờ ngươi có thể nói, nếu muốn la thì la nhỏ thôi, dẫu sao thì thủ hạ của ta không biết nặng nhẹ, lỡ như giết chết hai tên hạ nhân ngươi dẫn theo thì không tốt lắm!” Mặc dù lời nói của người nọ cực kỳ vô lại, nhưng thần sắc trên mặt vẫn rất bình thường, không có chút xấu hổ nào.
Trên mặt Thẩm An Lăng nở một nụ cười bất đắc dĩ. Hắn tằng hắng, thấp giọng nói: “Khó có cơ hội được người nhà Bắc Định hầu phủ xem trọng ta. Nếu Phong Thế tử muốn mời ta tới làm khách thì chỉ cần thông báo một tiếng, An Lăng sẽ tự đến bái phỏng, cần gì phải dùng thủ đoạn bừng bừng khí thế như vậy chứ?”
Sau khi nàng nói xong, lập tức có một nha hoàn xinh đẹp bước ra, vô cùng quy củ hành lễ với Thẩm An Lăng. Nàng ấy thấp giọng nói: “Thẩm Thế tử, mời.”
“Phong cô nương không cần lo lắng, cáo từ!” Thẩm An Lăng lần nữa chắp tay, dưới sự hướng dẫn của nha hoàn kia đi ra ngoài.
Mãi đến khi thân ảnh của Thẩm An Lăng mất hút, Phong Thiến đột nhiên quay người lại, trên mặt chứa mấy phần hờn dỗi.
“Ca ca, buổi gặp mặt lần này suýt nữa đã bị huynh huỷ hoại!” Phong Thiến hơi bất mãn mở miệng, nhưng giọng nói vô cùng nũng nịu.
Phong Dật đã sớm quen với khuôn mặt biết biến hóa của muội muội. Hắn cười nhạt, rồi thấp giọng phản bác: “Ta lại thế nào nữa? Ta nghe theo sự sắp xếp của muội hết mà. Trước tiên là dùng đạo lý thuyết phục hắn, sau đó trói lên xe, hơn nữa còn nói với hắn là ta chủ động muốn dẫn hắn về phủ gặp muội. Người xấu ta làm, muội còn muốn thế nào nữa? Rõ ràng quỷ kế này do muội nghĩ ra, thế mà còn cố tình giả làm tiên nữ, quay lưng lại với hắn.”
Đối với biểu hiện của Phong Thiến, rõ ràng Phong Dật cực kì không hài lòng, vừa mở miệng đã sửa lại quá khứ thành mình là người có tính nói sao làm vậy, cằn nhằn linh tinh hệt như bà thím đang mặc cả.
“Còn nữa, muội có biết nam nhân toàn lũ háo sắc không. Muội không lộ khuôn mặt của muội cho hắn xem, sao khiến hắn mê muội được chứ!” Phong Dật vừa nhắc tới, trong lòng đã bốc lửa. Khó khăn lắm mới gặp được một lần. Hay ghê chứ! Thế mà cả cái mặt Phong Thiến cũng không để lộ, thật là làm hắn phí công một chuyến mà!
“Chuyện này huynh không cần xen vào.” Phong Thiến bĩu môi, nở một nụ cười tinh ranh. Ban nãy nàng bảo Tâm Nhi đưa Thẩm An Lăng ra là có chút dụng ý.
Tâm Nhi mà nàng vừa sai đi tiễn khách là một cô nương xinh đẹp, với lại dáng vẻ rất thướt tha, vô cùng phép tắc. Vừa nhìn là biết nha hoàn xuất thân từ gia đình đại quý tộc. Từ nha hoàn này có thể nhìn ra tính nết của chủ tử, chắc chắn là tốt hơn nha hoàn này gấp trăm lần. Sao Phong Thiến có thể để cơ hội này vuột mất một cách uổng phí được. Nếu Thẩm An Lăng đã trở thành ứng cử viên phu cho chức phu quân tương lai của nàng, Phong Thiến tất nhiên sẽ không bỏ qua con vịt béo này, chỉ còn chờ nàng giương cung bắn tên bắt về túi nữa là xong!