Tiến Công Sủng Phi
Chương 183 : Mưu kế của Thái hậu
Ngày đăng: 20:42 18/04/20
Edit: Tồ Dung hoa.
Beta: Cát Sung dung.
Hứa Khâm quan sát con sói kia, rồi lại nhìn chú thỏ trong lòng ngực. Cuối cùng, nàng ngoan ngoãn đặt con thỏ xuống đất, cạnh chú dê bị thương. Con sói kia lập tức dời ánh mắt về phía con mồi đã bị thương, không quan tâm gì đến Hứa Khâm và Thẩm Vũ nữa.
Hứa Khâm vội vàng chạy lui về sau. Sau khi đã kéo dài khoảng cách với con sói ấy, nàng mới vô thức quay đầu lại. Thẩm Vũ vẫn đứng đó đối mặt với sói. Rõ ràng là nàng vô cùng cố chấp với con dê do mình săn, vốn dĩ không có ý định chạy đi.
“Thục phi, người làm sao vậy! Không muốn sống nữa à, chạy mau đi! Tránh xa con súc sinh đó ra!” Thấy nàng thế này, Hứa Khâm không khỏi sốt ruột dậm chân, vẻ mặt có mấy phần nôn nóng.
Hứa Khâm rất muốn bỏ chạy một mình. Nhưng nàng sợ, hai người một đội, nếu nàng về một mình còn Thẩm Vũ chết trong miệng sói, gần như nàng có thể đoán được lửa giận của Hoàng thượng. Vì thế, Hứa Khâm không dám bỏ Thẩm Vũ ở lại để chạy một mình.
“Con mồi mất còn có thể tìm lại được, thời gian vẫn đủ, mau chóng chạy về hồi báo với Hoàng thượng và Thái hậu, nói không chừng…”. Hứa Khâm muốn khuyên Thẩm Vũ, nhưng khi nàng nhìn lại, tay Thẩm Vũ đang sờ đến túi đựng mũi tên. Lúc Thẩm Vũ lấy một mũi tên ra kéo căng dây cung, nàng ngậm chặt miệng.
Con sói kia rõ ràng đã chờ sốt ruột, thấy Thẩm Vũ kề cà không chịu đi, tiếng thở dồn dập trong miệng nó ngày càng nhiều. Nó không thèm để ý Thẩm Vũ đang đứng ở đó, phóng hết tốc độ phi tới.
Hai cánh tay Thẩm Vũ giữ thăng bằng, mũi tên chĩa thẳng vào con sói đói đang chạy như bay. Dù lúc này vứt bỏ con mồi, có thể giữ cho nàng một mạng. Nhưng chuyện có sói trong rừng, nàng và Hứa Khâm quay về nhất định phải báo với Hoàng thượng. Vậy thì chuyện tỷ thí săn thú chắc chắn phải dừng lại giữa chừng. Khó khăn lắm Hoàng thượng mới hứa với nàng một câu, cách thành công rõ ràng chỉ còn một bước ngắn, sao nàng có thể từ bỏ!
Đôi mắt của Thẩm Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám xịt của sói đói. Nàng không ngừng hít sâu, ngăn sự sợ hãi nơi đáy lòng, âm thầm an ủi mình. Đừng sợ, chẳng qua chỉ là một con súc sinh thôi. Tài bắn cung của nàng không tốt, chỉ có thể chờ sói đến gần mới có thể bắn, vậy mới có khả năng bắn trúng!
“Không thể nào, mũi tên này do Thái hậu cho ta!”. Phong Thiến vừa dứt lời, thì Hứa Khâm đã lên tiếng, giọng nói đầy cả kinh, hệt như bị giẫm phải đuôi.
Nhưng sau khi nàng nói xong câu ấy, cả khuôn mặt tái nhợt như giấy, môi run lẩy bẩy, ấp úng không nói ra lời. Trên mặt Hứa Khâm lộ ra vẻ khó tin. Nàng cau chặt mày cẩn thận nhớ lại cảnh tượng Thái hậu cho người đưa túi tên đến cho nàng.
Túi đựng tên nàng chuẩn bị để mang ra ngoài săn thú đột nhiên bị hỏng. Đúng lúc Thái hậu cho người đưa tới, những chuyện này quá mức trùng hợp, làm người ta không thể không nghi ngờ.
“Bà ấy là bà cô ruột của ta mà! Sao có thể ác độc vậy chứ!”. Dường như Hứa Khâm đã nghĩ ra, dễ nhận thấy sự run rẩy trong giọng nói của nàng.
Trong hậu cung, các vây cánh đấu đá nhau không đáng sợ, đáng sợ là người vốn tưởng là đồng minh, lại trở giáo hại mình. Bây giờ, Thái hậu vì muốn diệt trừ Thẩm Vũ, đến cả Hứa Khâm cũng không ngại kéo xuống nước. Thậm chí vì sợ Thẩm Vũ quá mức cẩn thận, mà ra chiêu lớn trên người Hứa Khâm.
“Chỉ vì một Thục phi mà bà ấy có thể làm đến mức này! Khó trách có thể làm đến vị trí Thái hậu, thật độc ác!”. Hiển nhiên là Hứa Khâm đã bị kích thích. Trong một khoảng thời gian ngắn, nàng nói năng lộn xộn, cơ thể lung lay, dáng vẻ như sắp ngã.
Phong Thiến cũng không để ý tới nàng ta, trực tiếp ném dây thừng sang cho Thẩm Vũ, để nàng tự buộc con dê lên lưng ngựa. Còn Phong Thiến thì tự buộc con sói kia lên lưng ngựa của mình, sau đó lại chậm rãi xách hai con thỏ chết kia lên, nhét vào lòng ngực Hứa Khâm.
“Đừng đau lòng, bà ta ác độc thì người ác độc hơn bà ấy là được! Trên đời này không phải là do người thông minh dày vò kẻ hồ đồ sao! Ôm con thỏ cho cẩn thận, đến chỗ Hoàng thượng nhận thưởng đi!”. Phong Thiến nhỏ giọng khuyên giải, an ủi Hứa Khâm, rồi đỡ nàng ấy lên ngựa.
“Mau rời khỏi đây, mùi máu tươi vẫn chưa mất, tránh đến lúc lại có mãnh thú khác tới đây!”. Phong Thiến vừa dứt lời, lập tức vung roi giục ngựa phóng về trước.