Tiến Công Sủng Phi

Chương 190 : Thái hậu nguyền rủa

Ngày đăng: 20:42 18/04/20


Edit: Thần Hoàng Thái phi.



Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.



Thẩm Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt của nàng dần dần trở nên thâm trầm, nâng móng tay sơn màu đỏ đậu khấu lên sờ sờ cằm mình. Ý cười trên mặt từ từ trở nên lạnh lẽo, ánh mắt hiện rõ chắc chắn sẽ thành công.



Qua hơn một tháng điều dưỡng, cuối cùng thân thể Thái hậu cũng tốt lên rất nhiều. Cả ngày bà đều cau chặt mày, trong đầu toàn là chủ ý hại người, cho nên thân thể trì trệ không thể khỏi hẳn. Tuy không lên cơn sốt nữa nhưng vẫn cảm thấy toàn thân bủn rủn, mệt mỏi không có sức.



Các thái y luân phiên chữa trị, cuối cùng đưa ra kết luận đều là ưu tư quá độ, phải giải tỏa bớt muộn phiền, tâm bệnh tự nhiên sẽ hết. Tuy Thái hậu váng đầu chóng mặt, thế nhưng suy xét các cách thức ác độc thì vẫn rất có lề lối.



Vậy mà Thái hậu lại nghĩ ra, hiện giờ địa vị Thẩm Vũ cao như vậy, thủ đoạn nhỏ bình thường căn bản là không thể nào tác động được đến nàng. Chỉ có chạm đến điểm giới hạn, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng không bảo vệ được nàng, mới có thể kéo Thẩm Vũ xuống nước. Nếu vu cho Thẩm Vũ ám hại các phi tần khác mà nói, khẳng định là không dễ dùng.



Thái hậu nghĩ tới nghĩ lui, thế mà lại nghĩ ra được. Hậu cung này, nếu tra ra Thẩm Vũ hại một người nào đó, bị bắt được thì Thẩm Vũ sẽ hoàn toàn xong đời rồi, người này chính là Đại Hoàng tử. Đại Hoàng tử và Thẩm Vũ cả ngày ở cùng nhau, nhìn bề ngoài thì giống như thân mẫu và nhi tử bình thường, thế nhưng thân phận hai người lại vô cùng bất tiện, tạo một ít chứng cứ giả thật sự là quá dễ dàng, hơn nữa còn rất đáng tin.



Thái hậu càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này rất tốt, nên thường xuyên triệu Hứa ma ma đến trước giường, rõ ràng là mưu đồ bí mật gì đó. Mỗi lần Thái hậu nói chuyện cũng chỉ có vài câu, nếu biện pháp này có thể thành công, thì có bảy tám phần nắm chắc đẩy ngã được Thẩm Vũ. Thế nhưng không nói hiện tại hơn phân nửa hậu cung đều bị Thẩm Vũ nắm trong lòng bàn tay, mà lúc này thân thể Thái hậu còn chưa khỏe hoàn toàn, sao có thể phí tâm phí sức mà hại người đây?



Chỉ sợ chưa hại người ta xong, đã hại mình ngã trước rồi. Đương nhiên Hứa ma ma vẫn luôn miệng khuyên nhủ, đã nói không ít hơn trăm lần, miệng lưỡi đều sắp mục rã cả rồi, mà Thái hậu vẫn cứ khăng khăng làm theo ý mình.


Thẩm Vũ vừa dứt lời, mí mắt Minh Âm liền giật một cái. Phái người đi sao, phái ai đi? Nghe giọng điệu của Thẩm Vũ, rõ ràng là không muốn người được phái đi Lãng Nguyệt am ở đó dưỡng thân mình cho tốt, ngược lại có ý mong mỏi người nọ ngày càng kém đi. Nàng ngẫm nghĩ lại, trong lòng có vài phần suy đoán. Xem ra nơi trở về của Thái hậu, tám chín phần mười chính là Lãng Nguyệt am này rồi.



“Trước tiên ngươi phái người mời Nguyệt Trạc sư thái vào cung, thuận tiện hỏi thăm một chút hiện giờ Lãng Nguyệt am có người nào pháp hiệu là Thanh Phong hay không. Nếu có thì sẵn tiện mời theo vào!” Sắc mặt Thẩm Vũ lộ vẻ trầm tư, nàng không chút nghĩ ngợi nói ra mấy câu này.



Minh Âm vội vàng tuân mệnh, Thẩm Vũ cau mày, ánh mắt vẫn còn xa xăm vô định, nào biết cái muỗng trong tay bỗng nhiên động đậy. Nàng vội vàng ngước mắt nhìn qua, thấy Đại Hoàng tử hiển nhiên là chờ không được, trực tiếp vươn cổ há to miệng chồm đến muốn ăn cơm trong muỗng.



“Kính Hiên, mẫu phi còn chưa dạy con nói một từ mà!” Thẩm Vũ theo bản năng muốn lui về sau, chỉ là cái muỗng đã bị hàm răng Đại Hoàng tử ngậm lấy. Đương nhiên nàng không dám dùng sức kéo lại, sợ nhổ mất mấy cái răng sữa vừa mới mọc của thằng bé.



Đại Hoàng tử nuốt đồ ăn vào miệng, phồng má lên, trợn to mắt nhìn Thẩm Vũ, cũng không biết có hiểu lời nàng nói hay không, mà lặp lại lần nữa từ mới học được trước đó: “Lãng Nguyệt am.”



Đại Hoàng tử phát âm vô cùng rõ ràng, thằng bé học nói rất nhanh. Gương mặt Thẩm Vũ hiện lên ý cười, ánh mắt vô thức lướt qua chân trái gần như bị phế kia của thằng bé, nụ cười hơi khựng lại. Có lẽ bởi vì thân thể khiếm khuyết, cho nên Đại Hoàng tử rất có thiên phú ở phương diện nói chuyện, hơn nữa còn là đứa bé hiếu động. Ngày thường đều sẽ như có như không lấy lòng Thẩm Vũ, đặc biệt là lúc dùng bữa, thằng bé luôn nhìn chăm chú đồ ăn trên bàn mà không ngừng nuốt nước miếng.



“Kính Hiên giỏi quá, tốt, không khác biệt lắm!” Thẩm Vũ vươn tay chọc chọc trán Đại Hoàng tử, để cái muỗng xuống chén, không cho nó ăn nữa. Tuy thằng bé có thể ăn chút thức ăn, nhưng bình thường đều ăn ba miếng, không nên ăn quá nhiều.



Đại Hoàng tử mở to hai mắt, nhìn thấy cái muỗng đặt vào trong chén, rồi quay đầu nhìn Thẩm Vũ. Bỗng nhiên nó mở miệng gào khóc, đồ ăn trong miệng còn chưa ăn xong lập tức rơi ra ngoài.



“Oa oa, ư ư…” Thằng bé ngừng lớn tiếng kêu khóc, nhai đồ ăn trong miệng trước, rồi lại hức hức hai tiếng, dáng vẻ kia thật là buồn cười.