Tiến Công Sủng Phi
Chương 203 : Dùng kế hãm hại (2)
Ngày đăng: 20:42 18/04/20
Edit: Chang Phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Thái hậu điên điên khùng khùng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy khói đen mù mịt bên ngoài, bà ta lập tức để chân trần chạy xuống giường, cả người như sắp dán lên trên cửa sổ, khuôn mặt cười hưng phấn, rồi bắt đầu vỗ tay hoan hô.
"Cháy, cháy! Thiêu chết hồ ly tinh Thẩm Vũ kia đi, thiêu chết ả ta đi! Ha ha, ta muốn thiêu chết ả!" Thái hậu như bị tẩu hỏa nhập ma, bỗng nhiên lớn tiếng gào to ra bên ngoài.
Hứa ma ma vội vàng chạy trở về, giữ chặt lấy Thái hậu lôi ra bên ngoài. Gần đây Thái Hậu điên khùng càng ngày càng nghiêm trọng, đều do Thanh Phong kia cả ngày nói năng bậy bạ, kích động làm cảm xúc của người không khác gì người điên.
Mỗi lần chỉ cần Thanh Phong đến đây, các cung nhân hầu hạ trong viện này đều phải trốn rất xa. Tiểu sư thái này điên lên thì không khác gì tên điên ở trên đường cả. Ba người Hứa ma ma, Mục cô cô và Xuân Phong lại không thể tránh đi, chỉ đến lúc cảm thấy không chịu nổi nữa đành phải thay phiên nhau trông Thái hậu.
Thái hậu sở dĩ thích Thanh Phong như thế là do cảm xúc chờ đợi hồi cung của Thái hậu, cùng với tâm nguyện muốn đưa Thẩm Vũ vào chỗ chết, chỉ có Thanh Phong mới phụ họa với bà. Thậm chí có đôi khi còn nguyền rủa độc ác hơn cả Thái hậu nữa. Đương nhiên cái này ở trong miệng Thanh Phong không gọi là nguyền rủa, mà là tiên đoán.
Thái hậu cực kỳ hưng phấn với trận khói đen đặc kia, cho dù Hứa ma ma dùng hết sức kéo bà ta nhưng bà ta vẫn đứng tại chỗ không chịu rời đi. Đôi tay còn ở túm chặt song cửa sổ, trong miệng không ngừng nói "Thiêu chết Thẩm Vũ".
Cuối cùng vẫn là Mục cô cô từ bên ngoài chạy vào, cùng Hứa ma ma đồng tâm hiệp lực, mới kéo được Thái hậu ra ngoài. Xuân Phong đã dẫn theo người ra ngoài hất nước dập lửa, do Thái hậu bị phạt tới Lãng Nguyệt am, cho nên bên ngoài viện bà ta ở không có bao nhiêu thị vệ trông coi. Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không thể điều động được bao nhiêu người tới dập lửa.
"Đương nhiên không phải!" Đầu tiên Thanh Phong sửng sốt một chút, căn bản không ngờ viện của Thái hậu sẽ bị cháy, vội vàng lớn tiếng phủ nhận.
Chỉ là còn không đợi nàng nói xong, Nguyệt Trạc sư thái và Hứa ma ma đã dẫn theo người tới đây, sắc mặt cả hai người đều không được tốt lắm. Nguyệt Trạc sư thái càng như thế, ánh mắt nhìn về phía Thanh Phong thậm chí còn chứa mấy phần thất vọng.
Thanh Phong nheo mắt, nàng ta lập tức quỳ xuống, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, xin người tin ta, lửa kia thật sự không phải do ta đốt! Thái hậu ở đâu, ta muốn gặp người!"
"Hỗn láo, sao bây giờ ngươi có thể gặp được Thái hậu? Ngữ khí còn tùy tiện như thế, đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Thái hậu đối tốt với ngươi như thế, ngươi lại đi lấy oán trả ơn, muốn phóng hỏa thiêu chết người trong viện! Người xuất gia lấy từ bi làm gốc, ngươi đúng là đánh vào mặt người nhà mình mà!" Hứa ma ma đột nhiên lên tiếng trách mắng, bà trợn trừng hai mắt lên nhìn về phía Thanh Phong, giống như muốn lột da lóc xương Thanh Phong vậy.
Hứa ma ma không dám ép hỏi, cuối cùng là ai sai sử Thanh Phong, dù sao bên trong Lãng Nguyệt am còn có một vị chủ tử khác. Từ lúc bắt đầu hoả hoạn, cũng không có người dám kinh động bên kia, mà bên Hoàng Quý phi cũng không phái người lại đây, hiển nhiên là không muốn dây vào chuyện này. Hứa ma ma không dám hỏi, lỡ như Thanh Phong này thật sự nói ra là Thẩm Vũ, vậy thì thật khó để thu xếp.
Việc cấp bách hiện nay, chính là xử lý Thanh Phong này đi, dù sao trừ Thái hậu ra cũng không có ai coi trọng nàng ta.
Đối mặt với lời nói nghiêm khắc như thế của Hứa ma ma, Nguyệt Trạc sư thái không khỏi thở dài một hơi. Bà phất phất tay, nhỏ giọng: "Thanh Phong, ngươi phạm vào lỗi lớn như vậy, vốn nên giao cho Thái hậu xử trí nhưng Hứa ma ma lại không muốn để Thái hậu phải vất vả, cũng không muốn để Lãng Nguyệt am chúng ta mất hết mặt mũi. Cho nên đã giao nghịch đồ như ngươi cho bổn môn xử lý, người xuất gia lấy từ bi làm gốc, ngươi lại làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như vậy, ngươi không thể ở lại Lãng Nguyệt am này nữa rồi. Bắt đầu từ nay Thanh Phong bị trục xuất khỏi Lãng Nguyệt am, vĩnh viễn không được bước vào!"
Ở trong đêm tối, giọng điệu của Nguyệt Trạc sư thái có vẻ trầm thấp, có lẽ bà cũng đã tới lúc đèn cạn dầu rồi, lúc nói chuyện còn hơi run run, chẳng qua nghe ra lại càng tăng thêm mấy phần tang thương.
"Không, sư phụ, đừng mà! Ta muốn gặp Thái hậu!" Thanh Phong không cam lòng khóc lóc ầm ĩ, lập tức có cung nhân xông lên lôi tay nàng ta đi, đây chính là do Hứa ma ma đã phân phó trước trên đường đến đây.