Tiến Công Sủng Phi

Chương 209 : Thư từ

Ngày đăng: 20:42 18/04/20


Edit: Chang Phi.



Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.



Hai người nhìn nhau cười, Thẩm Vũ tự mình giúp hắn cởi áo lông cừu bên ngoài, nắm tay vào buồng trong. Đại Hoàng tử chắp tay sau lưng, hiện đang đoan đoan chính chính ngồi trên ghế đẩu. Thằng bé nhìn thấy nam nhân tiến vào, khóe mắt hơi cong lên, mặt mày đều biến thành hình trăng non.



"Tham kiến phụ hoàng!" Đại Hoàng tử hơi nâng cao giọng, nỗ lực làm ra vẻ vô cùng đứng đắn, hiển nhiên là muốn khiến cho Tề Ngọc chú ý.



Tề Ngọc gật gật đầu, tâm tình của hắn không tồi, sắc mặt cũng không u lãnh (âm u + lạnh lẽo) như trước, vẻ mặt tương đối nhu hòa, chắc là sự tình trong cung không làm hắn phải phiền lòng giống như lúc trước nữa.



Thẩm Vũ và Tề Ngọc ngồi xuống, Đại Hoàng tử đã học được cách cầm đũa nhưng vì Hoàng thượng có ở đây, Thẩm Vũ tránh cho Đại Hoàng tử khỏi thất lễ, liền bảo bà vú giúp thằng bé đổi thành muỗng.



Tề Ngọc ăn uống không tồi, ba người cùng ngồi chung một bàn, ăn uống thật vui vẻ, hòa thuận.



"A Vũ, tiểu Sanh cũng đã đầy tháng, nàng định lúc nào mang theo hai đứa nhỏ hồi cung?" Tề Ngọc thấy ăn cũng gần xong, bèn mở miệng hỏi một câu.



Hắn đã cân nhắc vấn đề này, thừa dịp con đầy tháng mà trở về là thời cơ tốt nhất. Huống hồ việc nói dối chuyện Thẩm Uyển mang thai cũng không nói nổi nữa, sớm hay muộn cũng sẽ truyền ra chuyện Thẩm Uyển sinh non. Như vậy đến lúc đó người nhìn chằm chằm Thẩm Uyển sẽ nhàn rỗi, áp lực của Thẩm Vũ sẽ bị tăng lên rất nhiều.



Thẩm Vũ vô thức quay đầu nhìn về phía Nhị Hoàng tử đang ngủ ngon lành ở trên giường, trong lòng rối rắm. Nàng xuất cung đã hơn tám tháng, tình thế hậu cung thay đổi trong nháy mắt, chỉ sợ là nàng không có khả năng khống chế nổi. Thế lực hậu cung bị nàng khống chế trước lúc xuất cung, cũng rất có khả năng đã sụp đổ. Tuy để Lan Hủy lại Cẩm Nhan điện để xử lý mọi chuyện nhưng cũng rất khó bảo đảm thế lực của những người đó không trà trộn vào.
Lúc đi tới cửa, Minh Âm dừng bước, hít sâu một hơi, thu lại vẻ phẫn hận trên mặt xong mới chậm rãi đi vào.



"Đại Tổng quản lại nói với ngươi cái gì vậy?" Minh Ngữ lập tức thần bí đi tới, trên mặt còn mang theo mấy phần tò mò.



Minh Âm vung tay lên, cố gắng nặn ra nụ cười nhàn nhạt, nhỏ giọng nói: "Còn có thể nói cái gì, đơn giản chính là hắn lại bị Hoàng thượng ngược như thế nào, ba cái chuyện cũ rích!"



Vừa lúc đó Lý Hoài Ân cũng tiến vào, không biết sao lại xui xẻo nghe được những lời kia, hắn lập tức trừng mắt nhìn về phía Minh Âm một cái. Hầm hừ nhìn cảnh tượng ở buồng trong, hắn cảm thấy có hối cũng không kịp với hành vi xen vào việc của người khác.



Sau một lúc lâu, Thẩm Vũ tiễn Hoàng thượng ra ngoài. Hai người vẫn mười ngón tay đan vào nhau, nhìn giống như là đôi phu thê ân ái vậy. Chẳng qua Minh Âm trừng mắt nhìn hai cái tay nắm chặt kia, trong mắt như có thể phun ra lửa tới nơi rồi.



Đợi tiễn Hoàng thượng đi khỏi, Thẩm Vũ mang theo ý cười trở về phòng, vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn. Tất nhiên biểu hiện hôm nay của Hoàng thượng không làm cho Thẩm Vũ phát hiện ra được điều gì khác thường. Minh Âm nhìn dáng vẻ này của Thẩm Vũ, rất nhiều lần xúc động muốn tiến lên nhắc nhở nàng, nhưng mỗi khi lời nói đến bên miệng thì đều nuốt trở về.



Thẩm Vũ là người có tính tình như thế nào, Minh Âm hiểu rất rõ. Vị chủ tử này cho dù thật sự gấp đến độ nhảy tường, cũng không có khả năng ôm hai vị Hoàng tử về bằng được trong lúc này. Nếu bây giờ không thể quay về, vậy thì vẫn nên để nàng thoải mái thêm mấy ngày nữa.



Ba ngày sau, Lãng Nguyệt am nhận được một phong thư từ hậu cung, cũng không phải nét chữ của Hoàng thượng, mà là Thẩm Uyển nhờ Lý Hoài Ân cho người đưa tới.



Trong lòng Thẩm Vũ có chút kinh ngạc, Thẩm Uyển vì tránh bị nghi ngờ nên rất ít khi liên hệ với Thẩm Vũ, không biết lần này vì chuyện gì. Nàng chậm rãi mở thư ra đọc cẩn thận. Nội dung thư không dài, chỉ là sau khi Thẩm Vũ xem xong, sắc mặt lại lạnh như băng sương.