Tiến Công Sủng Phi
Chương 213 : Hoàng hậu hồi cung (1)
Ngày đăng: 20:42 18/04/20
Edit: Tuệ Quý phi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
"Còn chỗ Đức phi, sở dĩ không gọi nàng ta qua đây là vì sợ nàng ta có lòng bất chính. Các ngươi chỉ cần dặn nàng ta trông chừng người Hứa gia cho tốt là được, còn lại không cần tiết lộ nhiều!" Cuối cùng Tề Ngọc mới nhớ ra còn có một Đức phi ở đây, lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Từ lúc tiến vào hai người hầu như chưa từng lên tiếng, chỉ nghe một mình Hoàng thượng thao thao bất tuyệt, không câu nào là không liên quan đến Thẩm Vũ. Cảm giác cao cao tại thượng ban đầu giờ đã biến mất không còn. Thẩm Vũ mà trở về, hậu cung này có ai có thể so với nàng đây! Còn chưa về đến cung mà Hoàng thượng đã suy tính mọi điều vì nàng, ngay cả loại chuyện như sửa trị hậu cung cũng đã sớm chuẩn bị tốt. Loại cảm giác vẫn luôn thấp hơn người ta một cái đầu đã quay lại, vừa khẩn trương vừa áp bách, chậm chạp không thể tan đi!
"Hiện tại cứ như vậy đi, nếu trẫm nghĩ ra cái gì nữa sẽ phái người đến thông báo!" Tề Ngọc phất phất tay, vẻ mặt nghiền ngẫm, rõ ràng vẫn đang tự hỏi còn quên nói điều gì hay không.
Phỉ An Như và Thôi Cẩn đi ra cửa điện, đôi chân đều hơi nhũn ra, cũng may là hai bên đều có cung nhân đỡ lấy, nếu không chỉ sợ đã mất đi phong thái. Lúc trước Thẩm Vũ vô cớ rời cung, không ai có thể ngờ rằng vậy mà nàng lại có ngày trở về như thế này!
Thẩm Vũ ở Lãng Nguyệt am cũng thật sự rối ren, lúc đầu một đoàn xe dài dằng dặc vận chuyển đồ dùng đến, hiện tại lại phải sắp xếp lại toàn bộ để mang trở về.
"Cái bình sứ tráng men kia bỏ đi, nặng như vậy không chừng trên đường đi còn bị vỡ! Đi gọi Thanh Nguyệt sư thái đến đây, xem nàng ấy có muốn giữ lại không!" Tuy là mỗi ngày Thẩm Vũ đều ở trong phòng, cũng không tham gia vào nhóm người đang sắp xếp đồ, nhưng mấy cung nhân này cứ đi đi lại lại, vẫn vô cùng ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.
Sau khi Thanh Nguyệt sư thái đến, hiểu được dụng ý của Thẩm Vũ bèn nói lời cảm ơn với nàng. Những món đồ có thể cho, Thẩm Vũ đều sai người tặng lại cho Lãng Nguyệt am.
Lúc Thẩm Vũ rời đi, chỉ mang theo một mình Đại Hoàng tử, hiện tại lại dẫn theo hai đứa trẻ hồi cung. Đại Hoàng tử an vị bên cạnh nàng, mà trong ngực nàng lại ôm một nam hài chưa đầy một tuổi. Nhìn dáng vẻ thân cận kia, nói không phải thân sinh cũng không ai tin.
"Cung nghênh Hoàng hậu nương nương, Đại Hoàng tử điện hạ, Nhị Hoàng tử điện hạ hồi cung-----" Đúng lúc này Lý Hoài Ân kéo dài giọng mà hô hiệu lệnh, sau khi hắn nói xong liền quỳ xuống.
Tuy rằng trong lòng các triều thần đều có nghi vấn vô cùng lớn, nhưng đối mặt với tình huống hiện tại, cũng không thể không quỳ xuống trước rồi nghĩ lại sau.
Dưới sự nâng đỡ của cung nhân, Thẩm Vũ chậm rãi bước xuống từ phượng liễn, hai bà vú tiến lên, mỗi người ôm một Hoàng tử đi theo phía sau nàng.
"A Vũ!" Hoàng thượng bước nhanh vài bước, đi thẳng đến trước mặt Thẩm Vũ, nhẹ nhàng giữ chặt tay nàng.
Hắn chầm chậm vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Vũ, dắt nàng bước về phía trước, nhân cơ hội ghé sát tai nàng, nhỏ giọng nói: "Có thể sẽ xuất hiện chút tình huống, đến lúc đó nàng coi chừng hài tử, đừng để bọn chúng bị dọa."
Giọng nói của Hoàng thượng ép đến cực thấp, tốc độ nói cũng rất nhanh, rõ ràng là rất sợ người khác phát hiện giữa bọn họ có động tĩnh gì. Hoàng thượng nắm tay Thẩm Vũ, chậm rãi bước lại gần, những triều thần đó khom lưng quỳ gối trước mặt, cảnh tượng thật rất hoành tráng, cuối cùng nàng cũng có thể đi đến bước này rồi.
Kiếp này nàng có vị trí Hoàng hậu, nhưng sẽ không tuân theo cái gọi là đức của Hoàng hậu. Tất cả những gì trong hậu cung này, bất luận là muốn cái gì đều phải dựa vào năng lực của chính mình, tranh sủng và bò lên trên đều phải dựa vào bản thân, người khác sẽ không vô duyên vô cớ giúp mình!
Mưa móc rải đều, ở đời này của nàng sẽ không bao giờ xuất hiện, mục tiêu cuối cùng của nàng chính là Hoàng thượng chỉ vĩnh viễn thuộc về một mình nàng!