Tiến Công Sủng Phi

Chương 225 : Phong ba câu cá

Ngày đăng: 20:42 18/04/20


Edit: Tuệ Quý phi.



Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.



Tề Ngọc nghe nàng nói như vậy, trên mặt lộ ra vài phần ý cười, rõ ràng là rất vui vẻ. Hắn đang muốn dựa vào việc câu cá để lấy lại mặt mũi, vừa lúc Thẩm Vũ lại không biết, đúng là trời cũng giúp hắn!



Cho dù Thẩm Vũ có nói thêm gì thì Tề Ngọc cũng không thèm để ý tới nữa, chỉ kiên quyết kéo cổ tay nàng, đi về phía con sông Đường ở sau núi.



Sau khi đoàn người đến chân núi, Hoàng thượng chọn một chỗ râm mát, Lý Hoài Ân lập tức ra hiệu bằng tay với người phía sau. Mấy cung nhân liền đặt đồ câu cá xuống một bên, hơn nữa còn đặc biệt mang hai cái ghế đẩu đặt bên bờ sông, để hai vị chủ tử ngồi xuống.



Hoàng thượng kéo Thẩm Vũ ngồi xuống ghế đẩu, ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái. Khuôn mặt Thẩm Vũ vẫn mang theo vài phần không tình nguyện, tựa như câu cá là việc thống khổ bậc nhất vậy.



"Hoàng hậu, trẫm đây giao ước trước nhé, ai thua thì phải xách cá của người thắng trở về, còn không được để cung nhân giúp!" Hoàng thượng đã tính toán tốt từ sớm, bây giờ nói ra cực kỳ thuận miệng.



Hắn vừa nói xong đã giơ tay treo mồi lên lưỡi câu, sau đó đôi tay nắm chặt cần câu, theo linh cảm mà quăng ra, dây câu vẽ trong không trung một đường cong xinh đẹp rồi rơi vào trong nước.



Thẩm Vũ không nhịn được bĩu môi, nàng căn bản là không hề chấp nhận tỷ thí gì đó, đây hoàn toàn là đang bắt nạt nàng không biết câu cá mà!



"Hoàng thượng, thần thiếp thật sự ---" Thẩm Vũ mở miệng, giọng điệu vô cùng bất mãn, vì vậy giọng nói cũng cao lên theo. Rõ ràng là đang muốn phản đối. Nhưng lời nàng còn chưa nói xong đã bị Hoàng thượng cắt ngang.
"Được rồi, lát nữa nàng xách ba con cá kia về là được. Bây giờ trẫm dạy nàng câu cá, sẽ không tính mấy con này!" Giọng nói không cam lòng của nam nhân vang bên tai nàng, căn bản là không cho phép Thẩm Vũ giãy giụa, đã nhét cần câu vào trong tay nàng.



Hai đôi tay đồng thời nắm cần câu, hai đôi mắt đồng thời nhìn dây câu. Mặt nước vô cùng tĩnh lặng, thỉnh thoảng có làn gió nhè nhẹ thổi qua mang theo gợn sóng rất nhỏ, sau đó mặt nước lại tĩnh lặng như cũ. Mãi cho đến khi hết thời gian uống hai ly trà, mặt nước cũng vẫn tĩnh lặng, một con cá cũng không thấy.



Hai người đã sớm không kiên nhẫn nữa, cả người đã rịn mồ hôi. Quả nhiên là Thẩm Vũ trúng lời nguyền câu cá, chỉ cần cùng nàng câu cá thì sẽ không thấy được cá.



Cuối cùng vẫn là Tề Ngọc mất kiên nhẫn trước, trực tiếp ném cần câu sang một bên, sắc mặt vô cùng nóng nảy. Lý Hoài Ân bị hành động đột ngột này của hắn dọa cho hơi run lên, nhìn thấy hứng thú của Hoàng thượng đã không còn, không nhịn được liên tục thở dài trong lòng.



Hoàng thượng tự mình câu cá cũng sẽ không mất miếng thịt nào, lại một hai cứ phải kéo Hoàng hậu theo, bây giờ tự chịu ngược đi!



"Hoàng thượng, thần thiếp đã nói rồi, căn bản là cá sẽ không đến chỗ thần thiếp mà. Còn phá hỏng nhã hứng của Hoàng thượng nữa!" Nhưng gương mặt của Thẩm Vũ lại rất bình tĩnh, rõ ràng là nàng đã tập mãi thành quen, thậm chí ngược lại còn nhẹ nhàng khuyên giải an ủi Hoàng thượng.



Tề Ngọc vừa nghe nàng nói như vậy, sắc mặt càng âm trầm thêm, hắn hơi nheo đôi mắt lại, nhìn về phía sông Đường thật to bên kia, mày hơi chau lại, chìm sâu vào trong suy nghĩ sâu xa.



"Lý Hoài Ân, đi chèo mấy con thuyền bên kia lại đây. Trẫm muốn cùng Hoàng hậu câu sạch cá trong sông Đường này. Cho dù là dùng lưới bắt hay là câu lên, hoặc là xuống nước mò, đều phải đem cá trong sông này thả đến trước mặt Hoàng hậu!" Sắc mặt Tề Ngọc càng nghiêm túc hơn, giọng điệu của hắn cũng cực kỳ đứng đắn, thái độ kiên quyết, rõ ràng là muốn lập tức thực hiện.



Cung nhân có mặt đều vô thức xoay đầu nhìn sông Đường. Sông Đường này thật sự rất lớn, muốn bắt toàn bộ cá lên thì cần phải mất vài ngày! Quan trọng nhất chính là, đi vớt cá như vậy cũng không đảm bảo sẽ không bị lọt lưới con nào, chi bằng trực tiếp san bằng con sông Đường này đi!