Tiến Công Sủng Phi

Chương 230 : Thái tử chọn đồ Vật đoán tương lai

Ngày đăng: 20:43 18/04/20


Edit: Thảo Hoàng Quý phi.



Beta: Vy Phi.



Bỗng nhiên tiễn đi nhiều người như vậy, nháy mắt hậu cung trống vắng hơn rất nhiều. Những cung phi bị tiễn đi, phần lớn phân vị rất thấp, hơn nữa đều ở cùng trong cung điện với các phi tần phân vị cao hơn chút, chỉ là những phi tần phân vị thấp ở tại thiên điện mà thôi.



Hiện tại những người này đi rồi, không ít cung điện cũng chỉ còn lại một vị chủ tử, thậm chí có một vài cung điện cực kỳ hẻo lánh lại lâu rồi không tu sửa đã không có một bóng người. Trước đó những cung nhân hầu hạ cũng đều được Thẩm Vũ phái người triệu tập lại, chuẩn bị phân phối một lần nữa.



Vì tránh cho xuất hiện tình huống cung phi vừa ra cung không ai thu nhận, Hoàng thượng lại đặc biệt ra một thánh chỉ, ngày đó thế gia có cung phi ra cung phải phái xe ngựa tới đón, nếu không tự gánh lấy hậu quả.



Đã tới tháng mười, thời tiết ngày càng trở lạnh, Nhị Hoàng tử đã bắt đầu tập bò. Phượng Tảo cung đã sớm đốt than, Nhị Hoàng tử có thể mặc quần áo mỏng để thuận tiện hoạt động. Vốn cả người đều là thịt, hiện tại ăn mặc lại nhiều, có đôi khi Nhị Hoàng tử không nhúc nhích được tay chân.



Trên người quá nhiều thịt, Nhị Hoàng tử chỉ cần mặc xiêm y chỉnh tề đã rất giống một cục thịt. Thẩm Vũ để nó ghé vào trên giường, thằng bé sử dụng cả tứ chi khởi động thân thể của mình, khổ nỗi tay chân không động đậy được, cuối cùng chỉ có thể lại bò trở về.



Đã nhiều ngày cung nhân Phượng Tảo cung đều vô cùng bận rộn, sắp đến ngày Đại Hoàng tử tròn ba tuổi, Hoàng hậu nương nương dặn dò phải lo liệu thật tốt, dù sao đây cũng là sinh nhật đầu tiên sau khi Đại Hoàng tử hồi cung. Đương nhiên qua sinh nhật Đại Hoàng tử không đến một tháng, chính là sinh nhật một tuổi của Thái tử, vừa lúc là mùng một đầu năm, nhất định hậu cung có sẽ rất nhiều việc phải xử lý.



Vừa nhớ tới hai tháng nữa, liên tục là sinh nhật của hai vị Hoàng tử, bắp chân cung nhân Phượng Tảo cung đều bắt đầu run. Vậy sắp sửa bận thành cái dạng gì đây!


Chỉ là còn không đợi hắn kết thúc suy nghĩ trong lòng, Nhị Hoàng tử đã nhanh chóng đưa hộp phấn vào trong miệng cắn một chút, dường như cảm thấy không thể ăn, liền giơ cánh tay lên ném ra ngoài. “Bộp ——” một tiếng, hộp phấn đã rơi trên thảm lông, thế nhưng lăn ra ngoài, cuối cùng hộp chia làm hai nửa, phấn hồng bên trong vương vãi đầy đất.



Thẩm Vương gia lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn may hộp phấn này không hợp tâm ý của Thái tử.



Nhị Hoàng tử rất nhanh lại bắt một đồ vật khác, lại là cái cuốc nhỏ. Vẻ mặt không ít người lập tức có chút khó coi. Không phải về sau Thái tử muốn làm nông dân, dẫn theo con dân Đại Tần cùng đi trồng trọt đó chứ? Thằng nhỏ có chút cố sức cầm chặt cái cuốc, để trong tay lật qua lật lại nhìn, dường như đang nghiêm túc nghiên cứu gì đó. Cuối cùng nó lại ném ra ngoài, hiển nhiên vẫn không hợp tâm ý nó.



Lúc này đây, vật thằng bé sờ đến chính là một quyển Kinh Thi. Trên mặt không ít người toát ra thần sắc mừng thầm, cuối cùng cũng bắt được một vật ra hồn. Đến lúc đó còn có thể vỗ mông ngựa Hoàng thượng, cứ như vậy đừng buông tay!



Nhưng ở trước mắt bao người, Thái tử lại mở quyển sách ra, đưa vào trong miệng, dùng hàm răng hung hăng cắn vào một góc bìa sách. Miệng nhai một chút, dường như đang nhấm nháp hương vị của Kinh Thi, cuối cùng vươn đầu lưỡi phun sách kia ra, hiển nhiên không hợp khẩu vị của nó.



Trước sau mặt Tề Ngọc vẫn không có biểu tình gì mà đứng ở một bên, nhìn Nhị Hoàng tử khiến cho nơi này lung tung rối loạn, nhưng Tề Ngọc lại không hề mất kiên nhẫn.



Nhị Hoàng tử còn chưa biết đi, chỉ có thể dùng tứ chi bò trên thảm lông, dường như với mọi thứ thằng bé đều cảm thấy rất hứng thú, có cái chỉ là cầm lấy xem xong thì ném ra ngoài, có cái xem xong thì đưa vào trong miệng. Không cắn được thì ném văng ra, cắn được liền xé ra một miếng, miệng nhai vài cái nếm thử hương vị, nhưng cuối cùng đều trốn không thoát vận mệnh bị ném văng ra.



Cuối cùng toàn bộ đồ vật trên thảm lông gần như đều bị thằng bé lựa qua một lần, trong tay của nó vẫn không cầm được thứ gì, hiển nhiên đều không hài lòng.



Cuối cùng nó ngồi xuống, đối mặt với Tề Ngọc, ngẩng đầu vô cùng nghiêm túc mà nhìn phụ hoàng, môi khẽ mở giọng điệu non nớt nói: “Bánh bánh! Ăn.”