Tiến Công Sủng Phi

Chương 22 : Thái y đến sửa sai

Ngày đăng: 20:39 18/04/20


Edit: Bách Tử Liên



Beta: Đông Thần Thần aka Miyuki



Khi Minh Âm trở về, đã qua gần một canh giờ, sau khi phục mệnh với Thẩm Vũ xong liền xin lui ra. Nàng phải tranh thủ đi thăm dò tung tích Minh Nhuỵ, nếu không thì Hoàng thượng nóng nảy nhất định sẽ rút lưỡi chặt đầu nàng.



Minh Nhuỵ bị Kiều Phi đưa đi, tất cả nô tài ở Cẩm Nhan Điện đều nhìn thấy, cho nên không cần phí tâm tư cũng dò xét được. Minh Âm không dám tự ý rời khỏi, chỉ có thể nhờ Minh Ngữ hỗ trợ, vội vàng chạy đi một chuyến.



Những việc làm này của nàng đương nhiên đều bị Minh Tâm thấy được và báo cáo hết cho Thẩm Vũ. Thẩm Vũ nhẹ nhàng gật đầu, nhàn nhã nằm nghiêng trên giường nhỏ, yên lặng chờ đợi Hoàng thượng ứng phó thế nào.



Tề Ngọc tĩnh toạ tại Long Càn Cung, dù vừa rồi đã phát hoả với Minh Âm vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái, sắp có người đến tìm xui xẻo rồi. Không ai khác, đó chính là người thuộc thế lực thế gia Nghiên Tần, nàng ta là Chính Ngũ Phẩm, từng được Hoàng thượng sủng ái vài ngày, cũng vừa bị Kiều Phi giựt dây, lúc này mới lớn gan đến cầu ân sủng.



Lúc Lý Hoài Ân đến bẩm báo, vốn tưởng rằng Hoàng thượng sẽ đuổi nàng ta ra, ngoài dự đoán lại phá lệ cho nàng ta đi vào.



Sau khi Lý Hoài Ân dẫn người vào, lúc khom lưng rời khỏi, đáy lòng mặc niệm một câu: muốn chết!



Nghiên Tần tiến vào đương nhiên là lấy lòng một hồi, nàng ta mang đến một hộp thức ăn, có đến vài tầng. Điểm tâm, các món, canh đều đầy đủ, rõ ràng đều lấy từ Ngự Thiện Phòng.



Tề Ngọc ngồi trên đệm mền, trên mặt mang nụ cười lạnh lùng, không mở miệng. Chỉ im lặng nhìn Nghiên Tần bày từng món, đồng thời dùng giọng nói mềm mại tinh tế kể ra ưu điểm của những món ăn này. Sau khi các món ăn trong hộp được bày hết ra ngoài, Nghiên Tần thấy Hoàng thượng từ đầu đến cuối không nói lời nào, tưởng rằng hắn ngầm đồng ý việc làm của nàng ta, có chút được voi đòi tiên mà ôn nhu hỏi, “Hoàng thượng có cần tần thiếp chia thức ăn không?”



Nàng ta còn chưa nói hết lời đã đưa tay cầm đũa, ánh mắt quét một vòng qua những cái đĩa trên bàn, bộ dáng như rất muốn trổ tài. Xu Uyển nghi tại sao lại được sủng ái như thế, chẳng lẽ đơn giản là vì khuôn mặt? Sau khi chúng phi tần nghĩ mãi không ra đều xuất bạc mua chuộc người ở Long Càn Cung, việc hầu hạ Hoàng thượng dùng bữa này cũng là do bỏ ra một lượng bạc thu được. Nghiên Tần có được cơ hội, hiển nhiên cũng muốn bắt chước.
Lòng Thẩm Vũ khẩn trương một hồi, vị Đỗ Viện phán này xem trọng nhất là quy củ, tính tình ngoan cố không thay đổi, ấn tượng đầu tiên đối với một người là cực kỳ quan trọng. Kiếp trước, khi Thẩm Vũ gặp ông ta cũng không xem là quan trọng, kết quả lão nhân gia này qua hai năm liền đều không có thái độ hoà nhã với nàng.



Đỗ Viện phán là một người trên năm mươi, trên người mặc quan phục Thái Y Viện cực kỳ chỉnh tề, mặc dù có chút cũ, khi mặc trên người ông ta lại càng có vẻ linh hoạt. Ông ta hành lễ với Thẩm Vũ, Lan Huỷ vội vàng đến nâng ông ta dậy.



“Thân mình Uyển nghi dường như không có gì trở ngại!” Lão nhân gia ngồi đối diện Thẩm Vũ, giữa hai người ngăn cách bởi cái bàn lê hoa, tay Thẩm Vũ đặt trên nệm êm. Một tay ông ta bắt mạch, tay kia theo thói quen vuốt chòm râu hoa râm, có chút ý tứ học cứu.



Chẳng qua khi ông ta thốt ra lời này, tất nhiên không hài lòng.



Ngược lại Thẩm Vũ bộ dáng trấn định tự nhiên, không có chút xấu hổ khi bị vạch trần, nàng nhẹ nhàng gật đầu với Đỗ Viện phán, thấp giọng nói: “Không dối gạt Viện phán đại nhân, bản tần thân mình xem như không có gì, nhưng gần đây thường bầu bạn với thánh giá, hơn nữa nguyệt kỳ không chính xác, sợ có mầm bệnh gì sẽ làm hại đến long thể của Hoàng thượng. Hôm nay nếu ngài không tới, ta cũng phái người đến Thái Y Viện một chuyến!”



Lời này của nàng hết sức êm tai, trước sau như một làm cho người ta không tìm ra được sai sót.



Lão nhân gia kia khẽ híp mắt, trên mặt mang một chút ý cười, không biết là trào phúng hay là cái gì khác. Phi tần mới vào cung, trước mặt mấy cung nữ có thể thản nhiên nói ra chuyện nguyệt kì không chính xác, một chút e lệ cũng không có, vị Xu Uyển nghi này nếu không phải thật sự không biết xấu hổ thì chính là người có tính tình cực kỳ trầm ổn!



“Xu Uyển nghi vừa nói như vậy cựu thần liền hiểu được. Thân mình Uyển nghi đúng là có hơi thiên hàn, cho nên nguyệt kỳ mới không chính xác. Đợi cựu thần về viết phương thuốc xong sẽ sai người đem thuốc đến đây ngay!” Đỗ Viện phán cũng không bắt bẻ nàng, thuận theo ý nàng nói tiếp.



Vừa dứt lời, lão nhân gia liền đứng lên, lại thi lễ với Thẩm Vũ một cái rồi lui xuống.



Các cung nữ trong nội điện đều thở ra một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng ôn thần cũng đi rồi. Chỉ có Thẩm Vũ còn chìm trong sững sờ, đây là lần đầu tiên Đỗ Viện phán thuận theo lời nàng, nhưng vì sao nàng không cảm thấy kinh hỉ chút nào, chỉ có kinh hách!