Tiến Công Sủng Phi

Chương 238 : Biếm vào Lãnh cung

Ngày đăng: 20:43 18/04/20


Edit: Phương Thục viện.



Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.



"Mau đánh thức những người này, hỏi thử xem mọi chuyện là thế nào?" Lan Hủy chậm rãi phất tay, nhẹ giọng phân phó.



Cung nhân lập tức tiến lên, đánh thức những người đang nằm trên mặt đất. Những người này giống như vừa ngủ dậy, bị tát vài cái vào mặt, ai nấy đều mở trừng mắt, có điều ánh mắt lại vô cùng mê mang, giống như không biết mình đang ở chỗ nào.



"Ưm, lúc nãy còn gác đêm trong điện, sao bây giờ lại nằm trên đất rồi?" Một cung nữ trong đó bỗng phản ứng lại, nàng ta vẫn chưa thấy Thẩm Vũ, chỉ kinh ngạc thốt lên một câu.



"Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương." Mãi đến khi nàng ta ngẩng đầu mới thấy Thẩm Vũ, lập tức quỳ rạp trên đất, kinh sợ hành đại lễ.



Vì một lời này của nàng ta, những cung nhân vừa tỉnh lại cũng lập tức phục hồi tinh thần vội vàng quỳ rạp trên đất.



Thẩm Vũ không nói gì, còn Đức phi vẫn đang liều mạng kêu to, giọng nói bén nhọn, từ ngữ cũng vô cùng khó nghe, làm màng tai người khác vô cùng đau đớn.



Minh Âm dẫn cung nhân từ trong điện bước ra sau khi kiểm tra xong. Nàng đứng trước mặt Thẩm Vũ, giọng nói chầm chậm dương cao: "Nương nương, người vẫn nên đừng bước vào, bên trong vô cùng bừa bãi, hơn nữa còn có một mùi vô cùng lạ." Tuy rằng Minh Âm không nói rõ nhưng mọi người đều biết hẳn là thứ mùi do Đức phi mất "khống chế" mà ra. Thẩm Vũ chậm rãi gật đầu, nheo mắt đánh giá những người ở đây.



"Đức phi nói rằng nàng gặp quỷ, hẳn các ngươi đã nghe nói rồi. Các ngươi ở bên ngoài gác đêm như vậy, có nghe được âm thanh kỳ quái nào không?" Thẩm Vũ hỏi, ngữ khí vô cùng lạnh lùng, vô hình mang theo áp lực.


Mọi người nghe quyết định này thì có hơi sửng sốt. Lúc nãy còn tranh luận không thôi, bây giờ đã trở nên an tĩnh đến lạ.



Theo như tin tức truyền đến tối qua, Đức phi bị hù dọa không hề nhẹ, chỉ cho thời gian nửa tháng, không biết liệu có thể khôi phục lại hay không. Hơn nữa Hoàng thượng đưa ra quyết định như vậy không khỏi làm mọi người thất vọng buồn lòng. Đức phi tốt xấu gì cũng đã theo Hoàng thượng nhiều năm, nói biếm lãnh cung liền biếm lãnh cung, một chút mặt mũi cũng không lưu lại.



Đức phi quả nhiên bị cấm túc nửa tháng, tuy nhiên thần trí vẫn mơ hồ, vậy nên hiển nhiên sẽ không cho truyền thái y. Thẩm Vũ cũng không có động tĩnh gì, hơn nữa một vài cung nhân bên người Đức phi còn cố tình chậm trễ, vậy nên tình trạng của Đức phi ngày càng trở nên nghiêm trọng.



Hết nửa tháng, nàng ta cứ như vậy bị biếm vào lãnh cung.



Trong lòng mọi người không ngừng run sợ, Đức phi có thể bò đến vị trí một trong tứ phi, hơn nữa trong tình huống Hoàng thượng chán ghét như vậy vẫn có thể bảo toàn địa vị của mình, đủ thấy nàng ta không phải chỉ có một mình. Nhưng vị Đức phi căn cơ thâm hậu này vẫn bị biếm vào lãnh cung như vậy, có không ít người suy đoán, khẳng định Đức phi đã đắc tội người nào đó, mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay.



Lãnh cung là nơi như thế nào, Thẩm Vũ đã sớm hiểu rõ, chắc chắn ngày tháng Đức phi sống trong đó sẽ không tốt đẹp gì.



Đến tháng tư, Nhị hoàng tử đã có thể tự mình bước đi, hơn nữa còn vô cùng vững vàng. Còn tật xấu tùy tay lấy đồ chơi bỏ vào miệng cũng được khắc phục hoàn toàn. Bỏ đi lớp quần áo dày nặng, thằng bé giống như chú ngựa hoang vừa thoát cương, cả ngày dùng hai chân nhỏ chạy tới chạy lui.



Đương nhiên chuyện nó thích làm nhất chính là vừa chạy vừa túm tay Đại Hoàng tử, muốn Đại Hoàng tử cùng chạy theo mình. Lúc này bà vú đành chạy ra ngăn cản. Mỗi lần thấy Đại Hoàng tử chống nạng đi ra, nó đều tò mò mở hai mắt nhìn theo.



Tề Ngọc ngồi trên ghế, nhìn hai thằng nhóc đã có thể đi có thể nói ở bên ngoài, khoé miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.



"Năm nay chuyện xuất cung tránh nóng bắt đầu sớm một chút, thời gian ở bên ngoài cũng dài hơn một chút, để hai đứa nhỏ có thể trông thấy quang cảnh ngoài cung." Ngón tay Tề Ngọc vuốt vuốt chén trà, giọng nói có chút trầm thấp.