Tiến Công Sủng Phi

Chương 253 : Lại tới thêm một người

Ngày đăng: 20:43 18/04/20


Edit: Tồ Dung hoa.



Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.



Đối với những lời nói này của Thẩm Vũ, Thôi Cẩn hơi sửng sốt. Nàng mở to hai mắt nhìn Thẩm Vũ, mặt đầy khó tin. Trong ấn tượng của nàng, trước nay Thẩm Vũ đều chiến đấu một mình, chẳng thèm nhập bọn với người khác. Không ngờ đối với những người có sở trường sử dụng thủ đoạn liên thủ này, Thẩm Vũ có hiểu biết như vậy, lại còn sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, hình như sợ Thôi Cẩn không hiểu.



Một lúc lâu sau, Thôi Cẩn mới trông như đã hồi phục lại tinh thần. Nàng thở dài, thấp giọng nói: “Ta cố gắng, hy vọng tỷ cũng đừng nuốt lời, nếu không thì có thể ta sẽ không có cách nào đặt chân trong hậu cung.”



Cuối cùng Thôi Cẩn vẫn đồng ý. Đối với cuộc sống trong hậu cung, nàng thật sự chẳng còn gì lưu luyến. So với việc đau lòng chờ đợi ở đây, chi bằng vứt bỏ hoàn toàn, đổi sang một hoàn cảnh mới.



Sau khi tiễn Thôi Cẩn đi, Thẩm Vũ ngồi trên ghế, rất lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được. Nàng nắm chung trà trong tay, không ngừng run rẩy, nước trà đã lạnh từ lâu ở bên trong bắn tung tóe ra ngoài, nhưng nàng lại không nhận ra. Mãi đến lúc giày bị ướt, nàng mới hồi phục lại tinh thần.



Những nữ nhân hậu cung này trước giờ vẫn không yên lòng. Vì Thẩm Vũ đã bá chiếm ngôi vị Hoàng hậu, lại đoạt hết toàn bộ sủng ái của Hoàng thượng, cả danh và lợi đều có đủ. Cho nên bọn họ mới có thể liên thủ với nhau hết lần này đến lần khác, e rằng sẽ không có ngày bình an.



Tay Thẩm Vũ run run, rõ ràng là đã tức giận lên tới não. Vì những phi tần vĩnh viễn không biết ngừng lại kia mà tức giận run gan (lá gan trong người).



“Nương nương, Thái tử điện hạ tới!” Giọng Minh Tâm vừa vang lên, Nhị Hoàng tử đã vọt vào, nhào thẳng vào lòng Thẩm Vũ.



Thẩm Vũ vội thu lại tâm trạng, vươn tay ôm lưng nó. Bé mập lại lớn hơn không ít. Lúc này uốn éo trong lòng Thẩm Vũ, đã khá nặng.



“Mẫu hậu, con cũng muốn tiên sinh dạy học. Sau khi hoàng huynh có tiên sinh, huynh ấy không thèm để ý đến con nữa!” Nhị Hoàng tử vừa nói vừa dang hai cánh tay định bò lên người Thẩm Vũ, rõ ràng là muốn được nàng ôm.
[2] Ngàn thủng vạn thủng, nịnh bợ không thủng: Chuyện gì cũng có thể thủng (lộ tẩy), duy chỉ có nịnh bợ, tâng bốc là không, bởi vốn dĩ người được nịnh biết đó chỉ là vờ khen, nói quá nhưng vẫn vui vẻ tiếp nhận, sẽ không ghét bỏ.



Tay Thẩm Vũ chống cằm, nàng cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn nàng ta. Ánh mắt chuyên chú kia làm đáy lòng Hứa Vi Nhiên ớn lạnh từng cơn. Nàng ta nuốt một ngụm nước bọt, rồi mới miễn cưỡng trấn định lại.



“Ngươi có bằng chứng gì? Bổn cung cũng không thể tin lời nói một phía của ngươi. Nếu tính toán sai lầm… Bổn cung thật sự sẽ bị các thế gia liên thủ tra tấn!” Thẩm Vũ vẫn không mặn không nhạt nhìn nàng ta, nhưng những lời này cũng đã chứng minh, nàng có chút tin tưởng lời Hứa Vi Nhiên nói.



Vẻ mặt Hứa Vi Nhiên khó xử, nàng ta theo bản năng nâng tay trái vuốt cổ tay phải. Đây là thói quen khi nàng ta khẩn trương.



“Tì thiếp thật sự không có chứng cứ, tin hay không tùy ở chỗ người. Về phần vì sao tì thiếp lại báo cho nương nương, đơn giản là muốn người tín nhiệm tì thiếp hơn. Tì thiếp tuyệt đối sẽ không làm chuyện khác người này. Nếu nương nương đồng ý, tì thiếp sẽ trốn trong tẩm cung, không đong đưa trước mặt người nữa, chỉ xin người chỉ một con đường sáng để tì thiếp có thể sống!” Rõ ràng là Hứa Vi Nhiên hơi kích động. Nàng ta đột nhiên đứng dậy, bộ dạng tay chân luống cuống, hệt như một đứa trẻ.



Nhưng thật ra ngữ khí của nàng ấy vô cùng tha thiết, sự ương ngạnh và hống hách lúc trước cũng mất sạch, giống như một nô tài nhún nhường, cầu xin Thẩm Vũ cho nàng ta một con đường sống.



Thẩm Vũ hơi nhíu mày, nàng không ngờ điều kiện Hứa Vi Nhiên đưa ra là như thế! Lại nói thêm, các phi tần hậu cung đều giống nhau, cho rằng Thẩm Vũ hại chết Phỉ An Như. Lúc này nàng ta mang tin tức này để làm tiền đặt cược, đổi lấy một cuộc sống tạm thời ở hậu cung.



“Ngươi dám lặp lại lời ngươi nói từ đầu đến cuối một lần nữa không.” Thẩm Vũ suy nghĩ một hồi, mày chầm chậm dãn ra, giống như đang nghĩ tới một biện pháp tốt nào đó.



Hứa Vi Nhiên thấy nàng mở miệng, trên mặt lộ mấy phần vui mừng. Nàng ta vội vàng gật đầu đồng ý, gấp gáp nói: “Đương nhiên là được, tì thiếp lập tức nói ngay bây giờ!”



Hứa Vi Nhiên mở đôi môi đỏ, tâm tình hơi kích động định lặp lại một lần nữa. Thẩm Vũ nhấc tay lên, cắt đứt thời khắc nịnh bợ này của nàng ta. Thẩm Vũ ngẩng đầu, nhìn Hứa Vi Nhiên hơi khom lưng đứng ở bên kia, sâu xa nói: “Không vội, đến Long Càn cung nói cho Hoàng thượng nghe!”