Tiến Công Sủng Phi

Chương 257 : Bắt cóc Hoàng hậu (2)

Ngày đăng: 20:43 18/04/20


Edit: Dương Chiêu dung.



Beta: Thần Hoàng Thái phi.



Hứa Vi Nhiên như vậy khiến mọi người hoảng sợ. Dáng vẻ bị đánh đến mức thoi thóp trước đó sớm đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bộ mặt hung ác, mười phần sức lực chế trụ Thẩm Vũ. Rõ ràng vị Nhiên Mỹ nhân này lúc trước chỉ đóng kịch, cố ý làm bộ như mình bị đánh đến mức không còn sức lực phản kháng để mọi người buông lỏng cảnh giác, sau đó đột nhiên lôi chủy thủ ra uy hiếp Thẩm Vũ.



Đã có hai tiểu thái giám lao ra ngoài tìm người, bây giờ Minh Âm đang ở gần nhất, nàng trợn to mắt nhìn chủy thủ trong tay Hứa Vi Nhiên, mũi dao sáng chói kề trên chiếc cổ nhỏ bé yếu ớt của Thẩm Vũ tạo nên một sự tương phản tuyệt đối, khiến người ta âm thầm kinh hãi.



"Lui về sau, lui về sau, không được qua đây." Dường như nhận ra cung nhân vây xung quanh tăng thêm, Hứa Vi Nhiên lại trở nên căng thẳng. Một tay nàng ta nắm chặt chủy thủ, tay kia giữ bả vai của Thẩm Vũ, ép Thẩm Vũ từ từ cùng lui về phía sau.



Minh Âm sợ lại kích động đến Hứa Vi Nhiên, vội vàng phất tay cho cung nhân xung quanh lui ra sau, không gian xung quanh Hứa Vi Nhiên và Thẩm Vũ trở nên thông thoáng dần.



Chủy thủ kề sát bên, ngay cả nói chuyện Thẩm Vũ cũng không dám, sợ dây thanh quản rung động sẽ làm mình bị thương. Trong đầu nàng hơi hỗn loạn, hoàn toàn không hiểu vì sao Hứa Vi Nhiên phải làm như vậy. Cho dù Thẩm Vũ nhốt nàng ta và mấy nữ tử họ Hứa kia lại, nhưng mà Hứa Vi Nhiên được đãi ngộ, chắc chắn tốt hơn nhiều so với mấy người kia.



"Hoàng hậu, không phải bình thường ngươi giỏi nhất là hoa ngôn xảo ngữ (lời ngon tiếng ngọt) sao? Sao bây giờ lại không nói gì? Nói đi!" Có lẽ không khí xung quanh quá yên tĩnh và căng thẳng khiến cho Hứa Vi Nhiên có chút không chịu được, nàng ta lại di chuyển chủy thủ trên cổ Thẩm Vũ.



Xung quanh truyền đến tiếng hít vào, hiển nhiên hành động này của Hứa Vi Nhiên khiến mọi người sợ hãi không thôi. Ngộ nhỡ chủy thủ kia gần thêm chút nữa thì có lẽ Hoàng hậu nương nương đã mất mạng ở đây rồi. Chờ đến khi Hoàng thượng tới, nhất định bọn họ sẽ bị chôn cùng.


"Ồ, Thái tử đến rồi! Hoàng thượng, mau bảo nó vào đi, để nó vào nhìn mẫu hậu nó chết như thế nào! Tính cách Thái tử điện hạ có chút hiếu động, nên để nó nhìn thấy cảnh đổ máu thì mới trưởng thành được!" Hứa Vi Nhiên nghe thấy giọng của Nhị Hoàng tử, khuôn mặt nàng ta vô cùng phấn khởi, thậm chí còn cất cao giọng yêu cầu Tề Ngọc cho Nhị Hoàng tử vào.



"Hứa Vi Nhiên, đủ rồi! Thái tử còn nhỏ như vậy, ngươi..." Bởi vì những lời kia của Hứa Vi Nhiên, Thẩm Vũ liền lập tức trở nên nôn nóng. Nàng không kịp nhớ cơn đau trên cổ, giương cao giọng quát lớn.



Nhưng mà làm sao Hứa Vi Nhiên để Thẩm Vũ nói xong, chủy thủ trong tay lại ép xuống mấy phần. Nhìn Thẩm Vũ vì đau đớn mà gương mặt co rúm, Hứa Vi Nhiên lại đắc ý bật cười.



"Hoàng hậu nương nương, ngươi vẫn nên biết điều một chút đi, bằng không ngươi không thể thấy mặt Thái tử lần cuối đâu! Mau đưa Thái tử vào, nếu không ta sẽ giết Hoàng hậu ngay lập tức!" Hứa Vi Nhiên dùng chủy thủ nhẹ nhàng nâng cằm Thẩm Vũ lên, chủy thủ xẹt qua một cái liền xuất hiện vết máu, nhìn thấy mà giật mình.



Gân xanh hai bên thái dương của Tề Ngọc liền nổi hết lên, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Vũ, cuối cùng phất tay. Một lát sau, hai vị Hoàng tử đều xuất hiện trong đại điện, hiển nhiên Đại Hoàng tử cũng tới. Hẳn là trước khi đi vào đã có người nói gì đó với Thái tử, cho nên bây giờ viên thịt nhỏ kia không còn ầm ĩ nữa. Thằng bé cứ ngẩng đầu nhìn Thẩm Vũ bị khống chế bên kia, vành mắt phiếm hồng như sắp khóc.



"Ha ha ha, các ngươi xem, Thái tử Đại Tần sắp khóc kìa. Cái bộ dạng không có tiền đồ này, có thể..." Rốt cuộc Hứa Vi Nhiên cũng nhìn thấy được cảnh tượng mà nàng ta muốn. Nàng ta ngẩng đầu lên cười điên loạn, mang theo một loại đắc ý, cả người đều run lên.



"Hoàng thượng." Lý Hoài Ân chạy bước nhỏ vào, thế nhưng hắn còn chưa nói xong thì nam nhân mặc long bào phía trước đã bất ngờ hành động.



Hứa Vi Nhiên còn chưa cười xong, chủy thủ trong tay đã bị người khác đoạt lấy. Nàng ta theo bản năng dùng sức muốn đâm tới, nhưng lại phát hiện ra không biết từ khi nào Hoàng thượng đã xuất hiện trước mặt mình, tay không bắt lấy chủy thủ của mình. Mũi đao cắt vào lòng bàn tay của hắn nhưng hắn lại không nhíu mày lấy một cái, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào muốn buông ra.



"Vèo vèo vèo..." ba tiếng tiếng xé gió truyền tới. Từ sau cửa sổ bắn ra ba mũi tên ngắn, vừa vặn toàn bộ đều trúng giữa lưng của Hứa Vi Nhiên. Một tay khác của Tề Ngọc ôm eo nhỏ của Thẩm Vũ xoay một vòng, nhấc chân dùng sức đá Hứa Vi Nhiên.