Tiến Công Sủng Phi

Chương 30 : Hai vị lương viện

Ngày đăng: 20:39 18/04/20


Edit: Huyền Phan (test)



Beta: Funayurei



“Việc này khá là trọng đại. Trang tỷ tỷ vẫn nên đợi tỷ muội chúng ta bẩm báo lại với Vương phi rồi mới có thể cho ra quyết định thỏa đáng!” Thẩm Vũ nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Kiều trấn an, ngẩng đầu lên lộ ra một khuôn mặt tươi cười, nói bằng giọng điệu bình thường, tựa như vẫn chưa cảm thấy được Thẩm Kiều đang sợ hãi.



Trang phi nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, khẽ hừ một tiếng từ chối cho ý kiến, hiển nhiên là không hài lòng với việc nàng chen vào nói, một lần nữa công kích Thẩm Kiều: “Kiều muội muội thật khó coi, biện pháp này là do ngươi nghĩ ra, sao lại có thể đổi ý chứ. Mà thôi, là cô nương đi ra từ Thẩm Vương phủ, một người hai người đều hiếu thuận như nhau, làm chuyện gì cũng không thể rời bỏ Thẩm Vương phi, quả nhiên là mẹ cả tốt, dưỡng ra toàn là cô nương tiểu gia bích ngọc [1].



[1] Tiểu gia bích ngọc: con gái cưng ngoan ngoãn



Trang phi nói xong mấy câu này, liền nâng tách trà lên uống. Rõ ràng là ngôn ngữ sắc bén, thậm chí lời nói còn có tính công kích, nhưng nàng lại vẫn có thể bày ra bộ dáng của người bề trên.



Thẩm Vũ hơi nhíu nhíu mày, nàng cố ý nghiên đầu quay lại quan sát Thẩm Kiều. Lời nói này của Trang phi dù là trong tối hay ngoài sáng đều có ý mắng Thẩm Vương phi, dạy dỗ cô nương của Thẩm gia thành người hẹp hòi, ngay cả cái thứ nữ như nàng khi nghe thấy cũng đều không thể nhẫn nhịn được. Răng bạc một mực ám cắn Thẩm Kiều, cũng không giống như muốn bác bỏ cái gì, trái lại bên trong dường như định ra một loại quyết tâm nào đó.



“Lời này của Trang tỷ tỷ thật là buồn cười, ngyên bản vốn là nên suy tính kĩ càng sự việc. Khi mà ta mới vào cung, ngươi thường chỉ bảo ta, đi sai một bước nhầm một bước liền có thể vạn kiếp bất phục [2]. Tại sao bây giờ trái lại tính tình tỷ tỷ lại hấp tấp như vậy, không cho phép người khác suy xét một cách cẩn thận sao?” Dù sao tính tình Thẩm Kiều cũng là kiêu căng, cho dù nàng thoáng khiếp đảm Trang phi, chèn ép đến mức nàng cuống lên, nàng vẫn không nể mặt mũi mà cất lời phản bác.



[2] Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở mình được.



Quả nhiên vẻ mặt của Trang phi lúc này không dễ nhìn cho lắm, nàng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc trong ánh mắt cũng mang theo vài phần âm lãnh, dường như chỉ cần Thẩm Kiều nói ra lời nào trái ý của nàng, nàng liền trực tiếp làm cho Thẩm Kiều đẹp mặt.
Hai vị lương viện kia đừng nói bò lên long sàng, mà long sàng trông như thế nào cũng không được nhìn thấy liền bị đưa đi thiên điện. Quả thật hai người Hứa Tình oan khuất vạn phần, hai người vừa thỉnh an xong Hoàng thượng liền đã cho phép hai người ngồi. Đương nhiên là hai người ai nấy đều tự nhiên chiếm hai vị trí trái phải cạnh bàn bên cạnh Tề Ngọc, chỉ một hành động này, liền chọc giận hắn.



“Là một tiểu thư đi ra từ danh môn mà không có ánh mắt, quá ngu xuẩn, không ra thể thống gì!” Lúc đó Hoàng thượng nổi giận đùng đùng rồi nói một câu nói như vậy, liền sai Lý Hoài Ân tìm người mang hai nàng rời đi.



Hai người sau một đêm đói bụng, nhận được thánh chỉ phong thưởng còn có chút thụ sủng nhược kinh, dù sao nàng đều cho rằng sẽ gặp vận đen, nhưng rốt cuộc cũng có được phân vị.



Từ khi hoàng thượng không triệu hạnh Xu Uyển nghi, cơn nóng nảy của Hoàng thượng ở Long Càn cung cũng triệt để rơi vào thời kì không có cách nào có thể trấn an. Lý Hoài Ân cả ngày chỉ cầu gia gia cáo nãi nãi, chỉ ngóng trong có tú nữ như hoa như học có thể tiến cung, hoàng thượng mới có thể chuyển rời tầm mắt, tìm đến những người khác mà ngược đãi! Sẽ không có cả ngày nhìn hắn bằng ánh mắt như uống phải nước ớt vậy!



Rốt cuộc, mọi người ở hậu cung trong lúc từng người đang mang theo ý xấu riêng trong lòng, ngày tú nữ tiến cung cũng đến rồi. Từng chiếc từng chiếc xa ngựa chở các nử tữ xinh đẹp như hoa vừa đủ tuổi, đi vào cái hậu cung thâm tịch mà lại náo nhiệt này.



“Vị thứ nhất là con gái Lưỡng Quảng tổng đốc [4], Phỉ An Như. Vị thứ hai…” Tiếng nói của thái giám lanh lảnh tựa hồ như muốn xuyên thủng lỗ tai của tất cả mọi người, mỗi khi hắn đọc một cái tên, sẽ có một vị cô nương đứng ra nhận vật dụng cần thết, sau đó đứng ở vị trí mỗi người.



[4] Tổng đốc Lưỡng Quảng (chữ Hán: 兩廣總督, Lưỡng Quảng tổng đốc) là chức quan cao nhất cả về quân sự lẫn dân sự, của địa phương bao gồm hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây của Trung Quốc thời nhà Minh và nhà Thanh.



“Vị thứ 56 là đích nữ của Hứa hầu phủ, Hứa Cẩm!” Cùng với tiếng nói khó nghe cất lên, một vị nữ tử dịu dàng thanh tú đi ra, bước đi liên tục nhẹ nhàng, trên mặt mang theo ý cười đoan trang, có phong phạm của một đại gia khuê tú.



“Vị thứ 57 ngũ tiểu thư Thẩm vương phủ, Thẩm Vận!” Vẫn là giọng nói chói tai như cũ, lông mày Thẩm Vận không nhíu mặt lấy một cái, theo sau Hứa Cẩm đi về phía trước. Nếu so ra, bước chân của nàng tương đối nhanh, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn sang bốn phía, mang theo tâm trạng tò mò khi mới vào cung và có một chút không biết làm gì.