Tiến Công Sủng Phi

Chương 39 : Hoàng Thượng trách mắng

Ngày đăng: 20:39 18/04/20


Edit: Watanabe Aya



Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki







Kiều phi chống hai tay xuống đất, dường như muốn đứng lên, nhưng cả người của nàng như nhũn ra, lập tức lại ngã sấp xuống. Hai tỷ muội Thôi gia vội vã đi tới, hai bên trái phải đỡ nàng ta đứng lên, ba người phúc thân lần thứ hai vớiTề Ngọc, rồi đỡ nhau đi về phía cửa điện.



Thẩm Vũ khẽ nheo mắt, nhìn dáng điệu khập khễnh của ba người, nhất thời thở dài nhẹ nhõm tông lòng. Tạm thời, Thẩm Kiều hẳn cũng không dám bắt nàng làm gì nữa.



Đợi đến khi bóng dáng ba người biến mất hoàn toàn ở bên ngoài cửa điện, cung nhân trong điện thở dài nhẹ nhõm. Kẻ khua chiêng gõ trống đến hát xướng, chọc giận Hoàng Thượng bừng bừng tức giận đã đi rồi, lúc này tính khí Diêm Vương đáng sợ hẳn là sẽ dịu đi một chút.



Lý Hoài Ân mang khuôn mặt nịnh nọt ý cười nhìn về phía Hoàng Thượng. Đến khi hai mắt nhìn rõ sắc mặt Đế Vương đen như đáy nồi thì hắn liền tại chỗ không cười nổi. Vừa mới chuẩn bị nói vài câu khách sáo, làm dịu bầu không khí xuống, giờ khắc này lập tức ngậm chặt miệng, đầu cũng cúi thấp nhất có thế, hắn còn chưa muốn chết sớm đâu.



“Lui xuống hết đi, trẫm và Xu Uyển Nghi có chuyện muốn nói.” Tề Ngọc nhìn thẳng vào Thẩm Vũ, giọng nói trầm thấp. Đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Thẩm Vũ, tựa như lúc nào cũng có thể tức giận xông lên đánh nàng một trận.



Giọng điệu âm u của nam nhân giống như một khúc thôi hồn [1], làm cho mấy cung nhân bên trong điện run lên. Mấy cung nhân vừa hầu hạ tất nhiên không dám nán lại lâu, bước nhanh ra ngoài. Lúc Lý Hoài Ân đi ra ngoài còn thuận tay đóng cửa lại.



[1] Khúc thôi hồn: Những bài hát mê hoặc, thôi miên con người



Mấy người mắt to trừng mắt nhỏ đứng bên ngoài chờ đợi, trong lòng đều cấu phúc thay Xu uyển nghi. Uyển nghi, người phúc lớn mạng lớn, nếu thực sự không vượt qua được thì nhất định phải hét lên, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ sợ mất mặt sẽ không làm gì được người.



Sắc mặt Tề Ngọc âm trầm nhìn về phía Thẩm Vũ, hắn cũng không tốn hơi thừa lời với nàng, mà là đi nhanh đến trước mặt nàng. Thẩm Vũ không khỏi chớp mắt một cái, nàng căn bản không biết liệu nam nhân này có muốn đánh luôn cả nàng không?




“Đừng vội, lần trước cũng có một cung nhân trung thành bảo vệ chủ, xông vào muốn chịu phạt thay chủ nhân. Kết quả càng làm cho Hoàng Thượng tức giận, làm cho vị chủ nhân bị trừng phạt gấp bội còn cung nhân này phải đứng một bên nhìn. Nếu ngươi lo Xu uyển nghi bị trừng phạt chưa đủ thì xông vào đi.” Minh Âm nói xong liền buông lỏng tay.



Minh Tâm tất nhiên không còn dám xông vào trong nữa, bốn người cau mặt nhìn nhau.



Bỗng nhiên bên trong điện lần thứ hai truyền đến tiếng hừ nhẹ của Thẩm Vũ nhưng lại mang theo vài phần run rẩy uyển chuyển, lọt vào trong tai người khác, giống như là tiếng rên lúc động tình.



Nhất thời vẻ mặt bốn người đều lộ ra mấy phần vui mừng, hẳn là Hoàng Thượng đang trừng phạt, sau phạt đến trên giường luôn đi? Đã nói, Xu uyển nghi trong hậu cung không phải người bình thường, Hoàng Thượng dù có tức giận hơn nữa, đến trước mặt nàng cũng có thể tiêu bớt.



“Thẩm thị A Vũ, ngươi là chó sao!” Sau đó tiếng nam nhân nổi giận truyến đến, ngữ điệu cao vút, như muốn xuyên thủng màng nhĩ người ta.



Nhất thời khuôn mặt dâm đãng của bốn người bên ngoài sụp đổ, cõi lòng tan nát.



Còn không đợi bốn người kịp phản ứng, cửa điện đột nhiên bị đá văng ra, Hoàng Thượng tay ôm cằm, khuôn mặt âm trầm đi ra.



Bốn người vội vã cúi người hành lễ, quỳ trên đất rất lâu không đứng lên, chỉ mong không bị liên luỵ.



“Lý Hoài Ân, tước danh hiệu của Xu uyển nghi đi cho trẫm, nữ nhân mồm miệng bén nhọn!” Hắn gần như gầm lên câu đó, chỉ là hắn vừa dứt lời liền khẽ hít vào một hơi.



“Xì ——” Tề Ngọc cứ như thế một tay ôm cằm đi ra khỏi Cẩm Nhan Điện. Tuy trên đường đi hắn đã hết sức khống chế vẻ mặt nhưng cặp lông mày nhíu chặt và khóe miệng run rẩy đã tiết lộ cảm giác đau đớn của hắn lúc này.



Lý Hoài Ân quy củ bước theo sau hắn, thỉnh thoảng ngẩng đầu hai mắt lén lút đánh giá. Tay Hoàng Thượng vẫn chưa rời khỏi cằm, chẳng lẽ tự mình vung roi làm mình bị thương?