Tiến Công Sủng Phi

Chương 53 : Thân thể không khỏe

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Edit: Watanabe Aya.



Beta: Moonmaplun.



Hai người lau khô hết nước trên người rồi mới đi về tiền điện. Thẩm Vũ nửa người dựa vào lồng ngực hắn, gần như dồn nửa trọng lượng lên người hắn. Hoàng Thượng hiếm thấy không đẩy nàng ra, một tay để hờ trên eo nhỏ của nàng, chậm rãi ôm nàng về phía trước.



Hai người “dằn vặt” lẫn nhau đã lâu nên vừa đến giường liền ngủ. Chỉ là ngủ quá say, sáng sớm không thể dậy được.



Minh Âm và Minh Ngữ đứng hầu bên ngoài, thấy sắc trời không còn sớm, bên trong lại không thấy động tĩnh gì, gấp đến độ giậm chân.



“Lý tổng quản, Hoàng Thượng hôm nay không phải thượng triều sao? Giờ mà không khởi hành có thể tới kịp không?” Minh Âm nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Lý Hoài Ân, vẻ lo lắng trên mặt hiện lên rõ ràng.



Sắc mặt Lý Hoài Ân cũng không tốt, lúc này nghe Minh Âm nói như thế, không khỏi buồn bực quăng cánh tay đang lôi kéo của nàng ta, thấp giọng nói: “Ta làm sao biết được! Hôm qua tư thế kia của Hoàng Thượng không phải ngươi không thấy, ta suýt nữa cho rằng ngày hôm qua sang năm chính là ngày giỗ của cung nhân trên dưới Long Càn Cung đây! Tim gan ta bị dọa muốn rớt ra ngoài. Không dễ dàng gì Xu Uyển Nghi dỗ được, cũng không biết lúc này tính tình người thế nào, ngươi dám đi gọi hai vị tổ tông này không?”



Lý Hoài Ân gây khó dễ nói, vừa nói vừa tức giận trừng mắt nhìn Minh Âm, dáng vẻ tức đến nổ phổi, giống như là muốn nhảy qua ăn tươi nuốt sống nàng.



Kỳ thực trong đầu Lý Hoài Ân cũng đang oán hận, vốn nghĩ hai người Minh Âm và Minh Ngữ các nàng cũng phải chôn cùng, mọi người chôn cùng một chỗ càng thêm náo nhiệt! Nhưng bây giờ hai nha đầu chết tiệt kia cũng không biết thắp hương gì mà được hầu hạ Xu Uyển Nghi đang được sủng ái.



Minh Âm bị cơn giận của hắn làm cho không biết làm sao, Lý tổng quản đây là sao vậy trời? Đột nhiên nóng nảy như vậy.



“Dù sao giờ Hoàng Thượng vào triều cũng sớm hơn so với thời gian Xu Uyển Nghi đi thỉnh an. Lý tổng quản đến lúc bị mắng đừng tìm đến chỗ tỷ muội hai người chúng ta mà khóc.” Minh Ngữ đứng một bên thấy Minh Âm vô duyên vô cớ bị mắng, trong lòng cũng thấy không thoải mái, miệng không khỏi hừ lạnh một tiếng, ngữ khí châm chọc đáp trả.


“Uyển Nghi, đến giờ rồi ạ.” Sau cùng vẫn là Minh Ngữ đánh bạo hướng vào bên trong hô một câu, lúc này còn không chuẩn bị, vậy thật sự sẽ trễ đó.



“Uyển Nghi các ngươi buổi tối hôm qua mệt nhọc, đến Thọ Khang Cung nói một tiếng, nàng không thể đi thỉnh an được rồi.” Giọng nói nam nhân êm ái truyền đến, ngữ điệu bên trong rõ ràng mang theo vài phần cao hứng, hiển nhiên tâm tình rất tốt.



Hoàng Thượng nói một câu này, đúng là làm cho cung nhân bên ngoài chấn động. Đối xử với cung nhân bên cạnh Xu Uyển Nghi ôn hòa như vậy, còn đối xử với cung nhân Long Càn Cung thì đều là hận không thể ăn bọn họ. Đúng là khác nhau một trời một vực!



Thẩm Vũ nằm trên giường, gương mặt căng thẳng, hiển nhiên là tâm tình không tốt. Vừa rồi lời của Minh Ngữ nàng đang định đáp lại thì bị Hoàng Thượng nói trước một bước rồi. Hơn nữa… nhìn xem… thật sự là muốn ăn đánh mà, sợ nàng chưa đủ bị người ta căm ghét hay sao còn muốn đích thân châm thêm một ngọn đuốc nữa?



Đáy lòng Thẩm Vũ kháng nghị nhưng lại nhẹ nhàng nhắm mắt, chuẩn bị ngủ thêm một lúc, miễn cho nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đắc ý của Hoàng Thượng, nàng lại muốn ngồi dậy tiếp tục cắn hắn một cái, để hắn tiếp tục miễn triều.



“Chà chà, ái tần, trong hậu cung này, ai không biết Xu Uyển Nghi là người thẳng thắn ương ngạnh. Vừa rồi trẫm trả lời cũng là phù hợp với tính tình của ngươi, nói không đi là không đi!” Hoàng Thượng xem ra đã tỉnh hẳn rồi, không thể ngủ tiếp được nữa, thấy Thẩm Vũ không để ý nên hắn chủ động khiêu khích.



Đáy lòng Thẩm Vũ thở dài một cái, cũng không để ý tới hắn mà nhẹ nhàng giương cao thanh âm nói với Minh Âm đang ở bên ngoài: “Minh Âm, ngươi đến Thọ Khang Cung báo với Mục cô cô một tiếng, nói bản tần thân thể không khỏe, không thể đi thỉnh an, mong Thái Hậu tha lỗi.”



Minh Âm nhỏ giọng đáp lại rồi rời đi, nhìn Minh Ngữ thấp giọng dặn dò vài câu rồi đi về phía Thọ Khang Cung. Trên đường nàng đều kháng nghị trong lòng, Xu Uyển nghi lấy cớ này thật là không sáng suốt, giống Hoàng Thượng đều là thân thể không khỏe. Một ngươi không lên triều, một người không đi thỉnh an, hai người đều nằm trên long sàng ở Long Càn Cung. Ha…ha, đùa ai chứ!!!



Rõ ràng không phải là thân thể không khỏe, mà nửa phần là bận trên long sàng triền miên!



Hoàng Thượng nghe Thẩm Vũ phân phó, ý cười trên mặt càng rõ ràng. Hắn nhẹ nhàng nheo mắt, vì Thẩm Vũ vẫn đang nhắm mắt nên bỏ lỡ mất một tia giảo hoạt lóe qua trong mắt Hoàng Thượng.



Bên trong Thọ Khang Cung, Mục cô cô được Minh Âm bẩm báo, khuôn mặt vốn dĩ không có cảm xúc lại càng thêm cứng ngắc. Tin tức Xu Uyển nghi tối qua được đưa đến Long Càn Cung đã sớm truyền ra rồi. Vốn tưởng rằng Thẩm Vũ chỉ là hơi khoa trương, bình thường đều chỉ uy phong một thoáng là thôi, cũng không phải kẻ không hiểu quy củ. Dù được sủng ái thế nào, việc thỉnh an này vẫn không thể bỏ qua. Bây giờ lại quang minh chính đại không đến, rõ ràng là khiêu chiến uy nghi của Thái Hậu.