Tiến Công Sủng Phi

Chương 59 : Tấn chức Cẩn Tần

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Lý Hoài Ân yên lặng cúi đầu, Hoàng Thượng cũng không cần ông trả lời. Có lẽ Phỉ lão phu nhân đã nói gì đó kích động đến chỗ nào đó trong đầu Hoàng Thượng. Tuy ông không biết chắc nhưng quá nửa là có liên quan tới mẹ ruột của Hoàng Thượng.



Đúng vậy, không biết bao nhiêu cô gái tốt đã bị chôn vùi trong chốn này. Hồng nhan bạc mệnh, phấn hồng khô lâu. Có khi chết đi, nhưng vì dính vào bí ẩn Hoàng gia nên tên và phong hào cũng không được phép nhắc tới, biến thành một nấm mồ vô danh trong lăng mộ Hoàng gia.



“Đi Thái Y viện, truyền Đỗ Viện Phán qua xem Phỉ tiểu chủ đi, Phỉ tiểu chủ bị chấn kinh, trên dưới Trữ Tú cung chăm sóc không chu đáo, mỗi người lĩnh năm mươi roi coi như trừng phạt.” Hoàng Thượng trầm mặc trong chốc lát rồi nói, thanh âm đã khôi phục sự quả quyết thường ngày.



Lý Hoài Ân rũ tay, cúi đầu nghe lệnh. Khi ông định đi sai người thực hiện mệnh lệnh của Hoàng Thượng, ông bị Hoàng Thượng gọi lại.



“Phỉ tiểu chủ bị chấn kinh, trẫm có ý bồi thường cho nàng. Ngươi làm xong thì mang chiếu thư phong vị tới.” Tề Ngọc trầm mặc một hồi rồi nói tiếp.



Lý Hoài Ân rõ ràng bị cả kinh, Phỉ An Như cuối cùng vẫn vào hậu cung, đồng thời còn là lấy tư thái cao như vậy. Chưa thị tẩm đã được thụ phong, chỉ vì một câu muốn bồi thường của Hoàng Thượng, ngoại lệ này quá gây chú ý.



Thân thể Phỉ An Như chưa khỏe hơn mấy, hơn nữa vừa nãy còn xúc động mạnh, hiển nhiên là đã khóc tới mệt nhoài, nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ. Tới khi tỉnh dậy, cổ tay nàng được đặt ngoài rèm, hẳn là có thái y đang bắt mạch cho nàng.



“Tiểu chủ đã tỉnh, người thấy sao?” Từ ngoài rèm truyền đến tiếng hỏi thăm của một ông lão.



“Viện Phán đại nhân, Phỉ tiểu chủ đã tỉnh dậy chưa ạ? Nô tỳ đi dặn dò người sắc thuốc cho nàng?” Thanh âm Hình cô cô theo sau mà đến, nhưng có vẻ như hơi vội vàng, lại nghe được nàng nhẹ giọng nói.



“Ha ha, cô cô đừng đi gấp như vậy, vừa chịu đòn nên cẩn thận một chút. Thuốc có thể chậm một chút, tmang một chút cháo nóng tới là được. Thân thể tiểu chủ vốn không yếu, nhưng lại dừng thuốc giữa chừng, tâm tình bất ổn, nếu không điều trị tốt sau rất dễ để lại mầm bệnh.” Đỗ Viện Phán rút tay, ngữ khí nghiêm túc.




Những câu nói kia trong đầu Thái Hậu, đặc biệt trong họng cũng là mắng không ra lời. Hoàng Thượng cũng thật sự dám làm vậy, đem lý do này nói cho Thượng Nghi không nói, còn một mực muốn nàng tự mình đi hỏi. Việc này nếu như truyền đi còn không biết sẽ khó nghe thế nào đâu.



“Được, vậy để cho Hoàng Thượng khi nào rảnh rỗi thì đến Thọ Khang cung xem ai gia đi.” Thái Hậu đột nhiên đem danh mục ném tới trên đất, vẻ mặt âm trầm đến cực điểm, thanh âm cũng vô cùng lạnh lẽo cứng rắn.



Người của Thượng Nghi cục kia cũng không dám chậm trễ, vội vã nhặt danh mục quà tặng từ trên đất lên, lần thứ hai hành lễ một cái sau đó khom người lùi ra.



Hoàng Thượng đã hai ngày liên tiếp không thấy bóng dáng đâu, thời điểm các phi tần thỉnh an cũng không dám nhắc tời việc mừng thọ với Thái Hậu, chỉ lo chọc giận nàng. Bầu không khí bên trong Thọ Khang cung một ngày so với một ngày càng thêm căng thẳng cứng ngắc.



Mãi đến tận ngày thứ ba, Hoàng Thượng mới đến Thọ Khang cung, vừa vào cửa đã là một trận oán giận.



“Mẫu hậu, mấy ngày này trẫm vô cùng bận rộn, Tây Bắc bên kia khô hạn liên tục. Một đám đại thần cả ngày miệng lưỡi như đao kiếm, huyên náo đến mức trẫm nghỉ ngơi hai tay vẫn đều là tiếng ong ong, một khắc cũng không được an bình.” Tề Ngọc vừa đi vừa giơ tay xoa trán, trông như mệt mỏi không ngớt, cứ như là chịu không ít khổ.



Mấy câu hắn nói này đúng là làm cho Thái Hậu tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Thái hậu tuy là vẫn chú ý đến hậu cung thế nhưng tin tức trọng đại trên tiền điện nàng sao có thể không biết.



Tây Bắc là nơi có vị trí khô ráo ẩm ướt, không đến mùa này sẽ khô hạn. Bất quá năm nay tình hình thiên tai cũng không phải rất nghiêm trọng, Tề Ngọc vừa mới vào cửa đã nói như thế, Thái Hậu đã đoán được tâm tư của hắn rồi. Chẳng qua chỉ muốn lấy chống hạn làm cái cớ để trắng trợn cắt giảm phí dụng dùng cho chúc thọ thôi.



(1) Màu hạt nhục đậu khấu: