Tiến Công Sủng Phi

Chương 63 : Thăng chức Dung Hoa

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Edit: Watanabe Aya



Beta: Huyền Vũ



=Phỉ An Như sửng sốt, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng chưa gì Hoàng Thượng đã bảo cởi áo ra khiến nàng hơi choáng váng.



Tề Ngọc nhìn khuôn mặt sợ hãi và khuất nhục của nàng, cười lạnh.



“Cẩn tần có ý gì đây? Trẫm cho ngươi một cơ hội nói cho rõ.” Hoàng Thượng thấy nàng đứng im bèn ngồi xuống ghế, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi, ung dung nhìn nàng, hiển nhiên đang chờ một câu trả lời xác đáng.



Phỉ An Như thoáng im lặng, trong lòng rối bời phân vân, một bên là người nhà thay nhau khuyên bảo, một bên là chàng trai nhìn nàng say đắm. Cuối cùng nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt, đôi môi mấp máy rồi im lặng, vươn tay nhẹ nhàng cởi từng lớp áo trên người.



Nam nhân tiếp tục nhìn nàng chằm chằm không rời mắt. Phỉ An Như liều mạng cúi thấp đầu xuống, nhưng ánh mắt kia quả thực không thể ngó lơ, mặt nàng dần dần nhiễm sắc hồng. Sự nhẫn nại hiếm thấy của Tề Ngọc hoàn toàn biến mất, ánh mắt hắn nhuộm vẻ châm biếm lạnh lẽo. Dù giờ không có hứng thú nhưng hắn không định bỏ qua nàng ta.



Cứng quá dễ gãy, hành vi của Phỉ An Như từ khi vào cung đã làm Tề Ngọc khó chịu. Nếu không phải nhờPhỉ lão phu nhân tự mình tiến cung cầu xin, sợ rằng giờ nàng ta đã bị đuổi về Phủ Tổng Đốc Lưỡng Quảng rồi.



Tề Ngọc hiếm khi cho kẻ khác có cơ hội giải thích khi tâm tình hắn đang trong trạng thái tồi tệ, tiếc thay Phỉ An Như không biết nắm lấy cơ hội hiếm hoi này, cứ trưng cái mặt “bị ép uổng” “bị sai khiến” ra.



Uy quyền và tôn nghiêm của Đế Vương sao có thể bị xâm phạm.



Trên mặt Hoàng Thượng lộ ra nụ cười thâm trầm, chờ Phỉ An Như cởi sạch đồ, hắn đứng lên kéo nàng ta lại, đẩy thẳng xuống giường.



Tay hắn cứng cáp mãnh mẽ, cũng rất lạnh lẽo, tay Phỉ An Như hơi đau. Sải chân của Hoàng Thượng rất dài, Phỉ An Như run rẩy lảo đảo bước theo sau. Cơ thể trần truồng run lên vì cái lạnh.



Hiển nhiên, đối mặt với đấng cửu ngũ chí tôn đang trầm mặc trước mắt, nàng bắt đầu cảm thấy sợ.



Nàng chưa kịp nói gì đã Hoàng Thượng kéo lên trên giường, không đợi nàng bò lên, cổ tay gầy guộc đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chặt. Nàng hít sâu, há miệng không nói nên lời, chỉ có thể miễn cưỡng hít thở.




“Vâng!” Minh Ngữ chạy tới như một làn khói sau lưng Thẩm Vũ, nụ cười càng thêm rực rỡ. Nàng vừa cầm cái lược cài trên bàn trang điểm đã bị Thẩm Vũ giữ lại.



“Vội cái gì, cứ từ từ! Sáng nay bản tần hơi đau đầu.” Thẩm Vũ vừa nói vừa đưa một tay lên xoa trán, nét mặt lộ vẻ đau đớn.



Cả điện chìm vào sự im lặng kì dị, mấy cung nhân đứng cạnh hầu hạ nét mặt khó nói, trông cứ như vừa nuốt phải ruồi. Uyển Nghi, ngài đừng đùa nữa được không? Vừa rồi không phải còn bình thường ư? Người còn đang chọn trang sức đó, sao bảo không khỏe là không khỏe ngay thế, người đừng đùa nữa được không? Thánh chỉ không đợi người đâu.



“Sao đứng yên vậy? Lẽ nào các ngươi cũng không muốn nhận cái thánh chỉ bỏ đi này? Hay quá, bản tần cũng có ý này.” Thẩm Vũ nhìn qua gương đồng, liếc mắt nhìn từng người các nàng, khẽ nhướn mày, nửa thật nửa giả nói một câu.



Ngay lập tức những cung nhân đang dừng hình kia lập tức di chuyển, ai đang bận thì tiếp tục bận, ai không có việc thì cũng đi loanh quanh tìm việc để bận.



Giày vò một hồi mới hầu hạ Xu Uyển Nghi xong xuôi. Thẩm Vũ cũng thấy không trì hoãn được nữa mới chịu búi lại tóc thong thả đi ra.



Lý Hoài Ân vốn đang đi tới đi lui ở ngoại điện vừa nghe thấy tiếng bước chân đã lập tức dừng lại quay người, nở nụ cười lấy lòng.



“Xu Uyển nghi, Hoàng Thượng ban thưởng, xin ngài chuẩn bị tiếp chỉ.” Lý Hoài Ân lấy thánh chỉ từ trong lòng ra, hành lễ với Thẩm Vũ.



Thẩm Vũ khẽ gật đầu, hất cằm lạnh lùng nói: “Đọc đi.”



Lý Hoài Ân hơi sững người nhìn nàng, trợn trừng hai mắt. Thẩm Vũ giờ mới thong dong thở dài, từ từ quỳ xuống chuẩn bị tiếp chỉ.



“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Thẩm Thị A Vũ, từ khi vào cung đến nay ngây thơ quyến rũ, khéo léo trung thành với trẫm. Quả là gương sáng của hậu cung, các phi tần khác nên học tập noi theo, chớ nên làm bộ làm tịch, cô phương bất tự thưởng [1] để mỗi lần trẫm tuyên triệu đều thấy bất an. Nay thăng làm Chính tứ phẩm Dung Hoa.” Lý Hoài Ân dương cao giọng nói, tâm tình chấn động, cuối cùng cũng thấy thánh chỉ kiểu này lần nữa.



[1] Đứng ở nơi xa, không màng phân tranh.



Hoàng Thượng, thành ý của người khá lớn, có tiến bộ!