Tiến Công Sủng Phi

Chương 67 : Quỷ kế liên miên

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Edit: Watanabe Aya



Beta: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]



Gió đêm hiu quạnh, tên tiểu thái giám kia ở bên ngoài Tế Nguyệt điện ngó dáo dác trong chốc lát, chờ đến khi thị vệ tuần tra thay ca hắn mới chạy đến cửa sau. Hắn vừa giơ tay gõ một cái, cửa liền mở ra, một cung nữ đã sớm đợi ở đó.



“Sao bây giờ mới đến? Chủ nhân đã chờ một lát rồi!” Cung nữ kia nhẹ nhàng đóng cửa lại, mang theo hắn một đường đi đến tiền điện, không khỏi nhỏ giọng oán giận một câu.



Tiểu thái giảm kia nhìn xung quanh một lần, thấy chung quanh không có ai, hiển nhiên là đã sớm an bài xong, trong lòng mới thoải mái hơn một chút. Lá gan cũng lớn lên, nhẹ giọng oán giận: “Đừng thấy vị chủ nhân kia bề ngoài đối với Cẩm Nhan điện không quan tâm, trên thực tế mấy đại cung nữ dưới tay nàng canh giữ vô cùng nghiêm ngặt. Hơn nữa vị trí này của ta không phải muốn đi là đi được, Lan Hủy thỉnh thoảng còn đi tìm ta! Ta đâu dám đi tùy tiện cơ chứ!”



Đến khi sắp tới trong điện, hai người đều im miệng, rón ra rón rén đi vào. Trong điện chỉ thắp hai ngọn nến, Hứa Khâm nằm trên giường nhẹ nhàng nhắm mắt lại giống như đã ngủ say.



“Chủ nhân, nô tài đến rồi.” Lúc này thái giám kia mở miệng trước, một bên nói một bên quỳ xuống, đối với người đang nằm trên giường hành đại lễ.



Người trên giường đột nhiên ngồi dậy, trên người nàng vẫn mặt la quần màu trắng mặc ban ngày, hiển nhiên là đã chờ ở chỗ này từ sớm.



Ngọn nến trên bàn đã sắp cháy hết, ba người nói chuyện một lát, cung nữ liền đưa thái giám kia đi ra ngoài. Hứa Khâm ở trên giường đứng lên, đem áo khoác cởi ra, nằm ở trên giường nhưng lại không ngủ được. Ả bỗng trợn to hai mắt nhìn về phía trướng đỉnh, trên mặt lộ ra vẻ hung ác.



Trong Cẩm Nhan điện, một tiểu thái giám từ trong phòng mơ mơ màng màng mò mẫm, chuẩn bị đi nhà xí, nửa đường lại gặp được Đại thái giảm chưởng cung Trương Thành, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm một câu:”Đại tổng quản xưa nay luôn diễu võ dương oai sao lại đi mặc xiêm y của tiểu thái giám?”




Minh Âm nhìn bóng lưng như con thỏ nhỏ của nàng, không khỏi cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ: Dung Hoa, ngài lại muốn tìm chết sao? Với trí thông minh này của Minh Ngữ, còn có thể giao nhiệm vụ cho nàng? Ai, nhìn vào trí tuệ của Minh Ngữ, nàng có thể mơ hồ nhìn ra tương lai của chính mình. Xu Dung Hoa đáng lo, toàn bộ Cẩm Nhan điện cũng rất đáng lo.



Chờ sau khi Lan Hủy đi vào, vẻ mặt Thẩm Vũ liền khô phục lạnh nhạt ngày thường, nàng thưởng thức vòng vàng trên tay, thấp giọng hỏi một câu: “Sao nha đầu Trụy Nhi kia lại lọt vào mắt của cô cô vậy?”



Lan Hủy nghe câu đầu tiên của nàng, cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng bắt đầu tính toán, trả lời cũng mang theo vài phần cẩn thận.



“Trụy Nhi nha đầu kia làm gì sai, chọc Dung Hoa mất hứng rồi sao?” Lan Hủy thăm dò hỏi một câu, trên mặt vẫn không thay đổi.



Thẩm Vũ liếc nàng chằm chằm trong chốc lát, trên mặt có ý cười, vẻ cứng ngắc rút đi một chút, như là tuyết lớn bị hòa tan.



“Đâu có, bản tần thấy nàng rất khéo léo, bây giờ lại đang thêu đồ cho bản tần. Đang nghĩ ban thưởng cho nàng thế nào mới tốt” Thẩm Vũ nhẹ nhàng khoát tay một cái, giọng nói cũng trở nên dịu dàng,



Lan Hủy rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng mang theo ý cười, nhỏ giọng nói:” Dung Hoa nói như vậy làm nô tỳ sợ hãi. Phận sự của nô tỳ là làm chủ nhân đỡ suy nghĩ nhiều. Nha đầu Truỵ Nhi là do Trương Thành đề cử cho nô tỳ, nô tỳ thấy nàng ta vừa ngoan ngoãn lại nghe lời, thấy Cẩm Nhan điện đang thiếu người nên cho nàng ta vào làm việc. Nếu ngài thấy ổn thì tốt rồi”



Thẩm Vũ nhẹ gật đầu cười, lại nói thêm hai câu liền cho nàng rời đi. Chờ bóng người Lan Hủy hoàn toàn biến mất ngoài điện, vẻ mặt Thẩm Vũ cũng hoàn toàn lạnh lùng.



“Đã đến lúc phải dọn dẹp cái điện này cho tốt rồi” Thẩm Vũ vẫn xoa nhẹ chiếc vòng trên cổ tay, đôi môi đỏ rực mấp máy nói mấy lời lạnh lẽo vô tận.