Tiến Công Sủng Phi

Chương 69 : Hoa có độc

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Edit: Trang dung hoa



Beta: Huyền quý tần



Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Vũ dậy muộn hơn so với thời gian thỉnh an bình thường. Lan Hủy và mấy cô cung nữ chờ đợi đã lâu, xiêm y, trang sức, chậu rửa mặt các loại lần lượt được mang vào.



Thẩm Vũ nhẹ quay đầu, nhìn mấy bộ xiêm y để chọn, cái nào cũng đẹp đẽ thu hút, màu sắc mộc mạc trước nay hầu như chưa từng xuất hiện. Hiển nhiên nàng rất hài lòng với sự thay đổi này, tiện tay chọn một bộ thêu hình bướm vờn hoa thủy tiên. Minh Ngữ đứng sau lưng nàng, cầm lược gỗ giúp nàng chải tóc.



Đúng lúc này, Trụy Nhi cầm một chiếc túi thơm đi vào. Thẩm Vũ đương nhiên khích lệ không chút ngần ngại, trên túi thơm còn thêu một chữ “Thọ” bằng chỉ vàng, đơn giản, tao nhã, lại thu hút tầm mắt.



“Thêu rất đẹp. Lát nữa bản tần sẽ bảo Lan Hủy thưởng cho ngươi, cả Trương Thành tiến cử ngươi cũng có thưởng.” Thẩm Vũ cầm túi thơm thích vô cùng, vẻ mặt vui mừng.



Trụy Nhi chỉ cúi đầu, thấp giọng đáp lời, không nói nhiều, chỉ là ánh mắt lóe tia tàn độc.



Thẩm Vũ đem khoe cái túi thơm này, để mỗi cung nữ nhìn một lượt rồi mới cầm đi Thọ Khang Cung.



Đã trễ đến giờ này, Thẩm Vũ đương nhiên là người đến muộn nhất. Sau mấy ngày tĩnh dưỡng, vẻ mặt Thái Hậu đã khá hơn nhiều. Tuy nhiên, sau khi Thẩm Vũ bước vào, mặt bà vẫn không kìm được vẻ hiểm độc, hiển nhiên là trong lòng cực kỳ hận nàng.



“Xu Dung Hoa quả nhiên vẫn là người đến trễ nhất, không sợ chuyện này truyền ra ngoài ư? Rõ ràng là đến hầu bệnh lại dám chậm trễ, không sợ bị kẻ khác chê cười!” Thái Hậu tuy cực kỳ nhẫn nhịn không nổi nóng, nhưng lời này nói ra vẫn chứa vài phần tức giận khiến người khác nhận ra cơn tức của bà chưa tiêu.



Thẩm Vũ nghe xong, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó như nghe chuyện gì buồn cười lắm, nàng bật cười thành tiếng. Giọng nói trong trẻo như tiếng chuông, chỉ là vào đến tai mấy người trong điện lại cực kỳ chói tai, khiến người ta chán ghét.




Hứa Khâm đứng một bên đã bắt đầu nghiên cứu vẻ mặt nàng từ lâu, giờ thấy Thẩm Vũ không những không kinh hoảng mà còn như đoán trước được mọi chuyện, trong đầu không khỏi mất đi mấy phần chắc chắn. Lòng bàn tay cũng thoáng một lớp mồ hôi lạnh.



Phỉ An Như tuy không biết toàn bộ quá trình, bất quá nghe lời của Mục cô cô cũng biết đây là âm mưu, mục đích là để lật đổ Thẩm Vũ.



Mục cô cô không ngờ Thẩm Vũ sẽ phản ứng bình tĩnh như thế, nhất thời nghẹn lời.



“Thái y cũng không cẩn thận nghiệm chứng, đương nhiên là bị lời nói của ai đó lừa gạt. Ban đầu lợi dụng nói bên trong túi thơm của ba người kia nhất định có độc, sau nếu có người khéo léo dẫn dắt ý nghĩ của bọn họ, thái y sẽ dễ dàng bị quấy nhiễu.” Thẩm Vũ nói tới việc này, trên mặt còn có nụ cười bình tĩnh như là đang quan sát ngay tại chỗ, thậm chí bắt đầu phân tích mọi chuyện một cách lí trí.



Nhất thời toàn bộ người trong đại điện đều nhìn nàng, Thẩm Vũ chưa có chứng cứ chứng minh trong sạch đã đẩy hết sang người Thọ Khang cung này, biến họ từ người bị hại thành người mưu hại.



Mục cô cô hơi sửng sốt, cố gắng bình tĩnh lại rồi lạnh giọng chất vấn: “Xu Dung hoa đang chối tội ư? Bắt đầu ăn nói linh tinh, còn học kẻ xấu cáo trạng trước đấy!”



Thẩm Vũ khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt cũng trầm xuống, lạnh giọng mở miệng hỏi: “Cáo trạng trước là Mục cô cô ngươi mới đúng chứ? Xin hỏi cô cô một tiếng, rốt cuộc thái y nói như thế nào?”



“Hoa đỗ quyên phân ra nhiều màu sắc khác nhau, màu đỏ có công hiệu chữa ho trị đàm bình thở, nhưng Dung Hoa không dùng đỗ quyên màu đỏ mà chọn đỗ quyên màu vàng có độc, đây là lời Thái y nói, đỗ quyên màu vàng có độc, chính xác mười phần. Xu Dung hoa tự mình nhìn thứ trong túi thơm của ngài đi.” Mục cô cô căm hận nói hết mớ dược lý vừa được ra, sau cng nói xong, bà đột nhiên nâng tay, ném túi thơm vàng nhạt Thẩm Vũ trình lên cho nàng.



Phía trên túi thơm có cắt một lỗ hổng hẹp dài, bị Mục cô cô ném mạnh như vậy, cánh hoa màu vàng rơi ra không ít, rơi lả tả trên mặt đất. Ánh mắt mọi người nhìn sang, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.



Trên mặt Thẩm Vũ thoáng xuất hiện vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên có chút khó có thể tin được lời của Mục cô cô. Mấy người liên tục nhìn chằm chằm vào nàng thấy loại vẻ mặt này trong lòng có tính toán. Đặc biệt là Hứa Khâm, vẻ mặt rốt cuộc thả lỏng một chút, đây mới là vẻ mặt Thẩm Vũ nên có.