Tiến Công Sủng Phi

Chương 111 : Thỏ con bằng đường

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Edit: Nguyệt Đức phi.



Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.



Minh Ngữ và Minh Tâm vừa nghe nói có thể đi theo ra ngoài, động tác sắp xếp đồ đạc lập tức nhanh hơn. Cuối cùng chủ tớ ba người thay một thân xiêm y nhẹ nhàng, phái hai tiểu nha đầu ở lại, rồi vội vàng ra ngoài.



Tề Ngọc mặc một thân trường sam màu nâu thẫm, đai ngọc cột hờ, đang đứng đợi trong sân của dịch quán. Ngoài cửa xe ngựa đã sớm chuẩn bị xong, chỉ đợi Thẩm Vũ các nàng tới thôi.



“Ích Châu cũng là nơi xem như khá giàu có của Đại Tần, buổi tối nghe nói hết sức náo nhiệt. Quan viên ở đây nói rằng thức ăn đặc trưng khá nhiều, vừa lúc đi xem thử!” Hai người ngồi vào xe ngựa, Tề Ngọc khẽ xốc một góc màn che lên, nheo mắt lại nhìn cảnh tượng bên ngoài.



Xe ngựa một đường vụt qua, phố xá cũng khá phồn hoa, người đến người đi. Thức ăn bán trên đường quả thực rất nhiều, các loại mùi hương thoang thoảng khắp nơi



Tề Ngọc cho người dừng xe ngựa ở ven đường, hắn chỉ đơn giản vén màn xe, lẳng lặng nhìn cảnh náo nhiệt trên phố. Thẩm Vũ có chút kinh ngạc, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Tề Ngọc, nàng quả thực không đoán được Hoàng thượng dừng xe ở đây để làm gì.



Mấy người Lý Hoài Ân đều hóa trang thành hạ nhân, đứng ở trước sau xe ngựa. Lúc này cũng đang học theo Hoàng thượng, ngẩng đầu cẩn thận nhìn dòng người ngược xuôi.



Lý Hoài Ân khép hờ mắt, không nhịn được mà chép chép miệng. Nhìn dáng đầu gấu của nam nhân kia, vậy mà vẫn làm lan hoa chỉ, còn không giống phụ nữ chúng ta sao! Đương nhiên hắn tự động bỏ qua, chính mình cũng từng giống như phụ nữ!



“Hoàng thượng đang nhìn gì vậy?” Rốt cuộc Thẩm Vũ không nhịn được mà lên tiếng hỏi, trong lòng nàng có chút tò mò, vừa nãy đã ngắm nhìn đường phố một lần rồi mà. Cho dù thật sự là phồn hoa thịnh thế, Tề Ngọc nhìn lâu như vậy, lòng hư vinh cũng nên thỏa mãn rồi chứ, vì sao mắt cũng không nháy một cái?



Vừa rồi Thẩm Vũ cẩn thận quan sát, những nữ tử đi tới đi lui trên phố này nàng cũng đều nhìn qua. Đừng nói là so với nàng, ngay cả Nghiên Tần thanh tú thôi cũng không sánh kịp, không một ai đáng để Tề Ngọc dừng mắt lâu được.




Đang lúc Tề Ngọc buồn bực muốn giết Thẩm Vũ thì bên cạnh liền truyền đến tiếng “ken két”, giống như con chuột gặm đồ vật vậy. Hắn chậm rãi quay đầu, liền nhìn thấy Thẩm Vũ đang cúi đầu gặm kẹo. Chỉ thấy nàng khẽ cắn từng miếng, rồi tinh tế nhấm nuốt.



Hắn ho nhẹ một tiếng, nét tối tăm trên mặt lập tức hoà hoãn. Sau đó mới rút con thỏ bị hắn bóp nát trong tay nàng ra, nhìn trái nhìn phải, dường như chuẩn bị cắn xuống. Nhưng chứng bệnh ở sạch lại tái phát, cả người thật khó chịu, trong cổ họng cứ trào ra, rất muốn nhổ đi!



“Được rồi, không muốn ăn thì đừng ăn nữa, thật ra cũng không ngọt gì cả. Còn không bằng ăn kẹo hoa quế!” Thẩm Vũ nhìn thấy hắn hơi dừng lại thì lập tức dừng động tác đang ăn lại, nhẹ giọng khuyên nhủ hai câu.



Tuy Tề Ngọc thực sự muốn làm nam nhân chân chính một lần, nhắm mắt chuẩn bị nhét kẹo đường vào miệng, nhưng cánh tay đang đưa lên miệng kia không ngừng run rẩy.



Thẩm Vũ thở dài một hơi, nhìn dáng vẻ như sắp bị cưỡng hiếp của hắn, thật lòng Thẩm Vũ không muốn nhìn thấy nữa, nàng vội đoạt lại rồi ném ra ngoài xe.



Tề Ngọc dường như không phản ứng kịp, đợi khi hắn mở mắt ra, trong mắt vẫn là một mảnh mê mang. Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Vũ, sau đó nghiêng người, vươn tay ôm eo thon của Thẩm Vũ, thấp giọng nói: “A Vũ, nàng thật tốt! Không uổng công trẫm thương nàng!”



Thẩm Vũ cười gượng hai tiếng, trong lòng phun ra một chữ: “Xì.”



Hoàng thượng, tình yêu của người giá rẻ vậy sao, một cây kẹo đường đã bức người tới tình cảnh này.



Cuối cùng Lý Hoài Ân khập đã khiễng đi về dịch quán, hắn sắp kêu ra tiếng, hai đùi đã run đến tê rần. Minh Âm và Minh Tâm đều cố ý đứng cách xa hắn, lỡ như lát nữa hắn ngất đi lại liên luỵ hai người bọn họ.



Lý Hoài Ân dường như đỏ cả mắt, nghĩ mà xem hắn đường đường là nam nhi bảy thước không có trứng, mà lại bị cường ngạnh ép không ra hình người. Trong lòng hắn thầm mắng: Tề Ngọc, Thẩm Vũ, hai người thật khốn nạn mà, đồ chơi bằng đường cũng phải bắt hắn tự mình đi mua. Nguyền rủa sau này con trai của các ngươi sẽ không có trứng!