Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 9 :

Ngày đăng: 23:37 21/04/20


Khi đổi canh, Lăng Phượng đúng hẹn tới, chuyện phát sinh trong ngày hôm nay, hắn đã sớm nghe tiểu thái giám nói lại, mà Thục phi cũng đã chạy đến trước mặt hắn phun ra một đống oán hận rằng Bùi Dật Viễn vũ nhục nàng như thế nào, bất quá hắn cũng không để ý lắm.



Nữ nhân từ trước đến nay luôn thích nói huyên thuyên, hắn cũng đã thấy quen, mà Bùi Dật Viễn kia luôn độc mồm độc miệng hắn cũng không phải không có thử qua, hai phe hướng cùng một chỗ, lựa chọn sáng suốt nhất chính là bo bo giữ mình, ai cũng không quản.



“Dật Viễn, ngươi lại tính sổ a?”



Hôm nay hắn cùng dùng bữa với Thục phi, cũng coi như trấn an nàng, rồi mới đi đến tẩm cung của Bùi Dật Viễn, hắn quả nhiên đang quản lý sổ sách của mình.



“Tham kiến Hoàng Thượng.” Bùi Dật Viễn đứng dậy thỉnh an, sau khi được cho phép mới ngồi xuống.



Lăng Phượng ngồi vào chỗ đối diện hắn, cũng không thèm quản có đang quấy rầy hắn hay không, trực tiếp bắt đầu chủ đề của ngày hôm nay.



“Dật Viễn, hôm nay nói về nữ nhân đi?” Lăng Phượng không nhắc chuyện náo nhiệt buổi sáng, vừa cười vừa nhìn Bùi Dật Viễn, “Hay là nói ngươi thích kiểu nữ nhân như thế nào đi!”



Bùi Dật Viễn đối với đề tài này không có hứng thú chút nào, một bên đánh bàn tính một bên trả lời: “Ta thích nữ nhân không đem ta làm hồi sự.”



“A? Ý tứ gì?”



“Ý tại mặt chữ, ta chỉ cần một nữ nhân không quá quan tâm đến tướng mạo của ta, đối đãi với ta như với nam nhân bình thường.” Bùi Dật Viễn trả lời từng chữ rất rõ ràng.



Lăng Phượng nghe vậy, không lên tiếng, mà là tỉ mỉ đánh giá Bùi Dật Viễn vẫn đang chuyên tâm tính sổ sách, rồi mới quay đầu đi chỗ khác cười quỷ dị ── Làm sao có nữ nhân như vậy?



Nữ nhân quan tâm nhất chính là tướng mạo, mà bảo lấy tâm bình thường đối đãi với vẻ ngoài này của Bùi Dật Viễn, tựa hồ so với lên trời còn khó hơn.



Lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy ý cười của Lăng Phượng, Bùi Dật Viễn cũng không kinh ngạc, thản nhiên lật xem một tờ trướng mục rồi mới nói: “Hoàng Thượng, cười như vậy sẽ tổn hại uy tín thiên tử của ngươi, thu lại sẽ tốt hơn đó.”



“Khụ khụ.” Lăng Phượng bị ngượng, vội vàng ho khan rồi mới chuyển hướng đề tài, “Bởi vì tìm không thấy người thích hợp như ngươi nói, ngươi mới không thành thân?”



Bùi Dật Viễn năm nay gần hai mươi, người bình thường thì đã sớm nói đến chuyện thành thân, mà hắn lại dễ dàng chấp nhận vào cung, trong đó tất có nguyên nhân.
Bùi Dật Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, hoàng đế này có khi còn không bằng một đứa trẻ.



“A, đúng rồi.” Bỗng nhiên Lăng Phượng lại chui ra, “Trẫm ngày mai sẽ không đến, ngày mốt cũng sẽ không, ngày mốt nữa cũng vậy…”



“Hoàng Thượng nói chuyện này làm chi a?” Bùi Dật Viễn kỳ quái hỏi.



Lăng Phượng sửng sốt, “Chính là trẫm lúc trước mỗi đêm đều nói với ngươi lịch trình của ngày hôm sau?”



Bùi Dật Viễn theo lý lẽ trả lời: “Đây là hậu cung, hành tung hoàng thượng không cần cho ta biết, nói cho tần phi mới đúng.”



Đúng rồi, mình tại sao muốn nói cho hắn lịch trình ngày hôm sau? Hắn bất quá cũng chỉ là một phi tử trên danh nghĩa mà thôi, kỳ quái…



Trong lúc Lăng Phượng nghi hoặc hết sức, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại nói: “Dật Viễn, ba ngày sau là sinh thần của trẫm, trong cung sẽ có hỉ yến, ngươi phải tham dự.”



“… Không thể không đi sao?”



Hắn chán ghét phải lộ diện, phiền toái!



Ở chung mấy ngày, Lăng Phượng đại khái có thể đoán được suy nghĩ của hắn, thế là cười thần bí: “Sinh thần trẫm sẽ có nhiều tặng phẩm, có rất nhiều thứ trân quý…”



“…” Mắc câu.



Liếc mắt nhìn Bùi Dật Viễn một cái, Lăng Phượng cười nói: “Trẫm sẽ thưởng cho thần tử, tần phi…”



“… Ta hiểu rồi.”



“Tốt lắm.” Câu được rồi.