Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 15 :

Ngày đăng: 23:37 21/04/20


Hắn tính nết bá đạo trong mắt Bùi Dật Viễn xem ra càng giống một hài tử xấu nết, không biết nặng nhẹ, không phân tốt xấu, hết nhìn ra đại môn lại nhìn nhìn tay của mình.



“Hoàng Thượng.” Nhìn thẳng vào Lăng Phượng, Bùi Dật Viễn thở dài, “Ngươi muốn ta chết cũng không nên dùng phương pháp này.”



“Ai muốn…Ngươi chết” tuy không nói ra, Lăng Phượng thấy miệng vết huyết lưu không ngừng, lập tức hấp một ngụm lãnh khí, “Ngươi… Người tới a! Thái y, thái y, truyền hết thảy đến cho trẫm!”



Sau đó, Bùi Dật Viễn hiểu được cái gọi là “Hoàng đế không vội, thái giám khẩn trương” đại khái là tình huống như vậy, hắn bị thương, lại phải thực bình tĩnh khuyên giải an ủi vị hoàng đế đã làm bị thương mình, mà cái người khởi xướng kia lại giống gặp phải tai hoạ hô to gọi nhỏ, đông kéo tây nhéo thái y “Xem không tốt, đem đầu tới gặp trẫm”.



Thật sự là lẫn lộn đầu đuôi đến buồn cười!



Kỳ thật cũng không có gì, một chỗ rách cộng thêm choáng váng đầu, thái y thượng dược, dùng băng gạc vây quanh vài vòng, tính là không có gì đáng ngại, nhưng làm Lăng Phượng cũng gấp đến độ đã muốn đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt ‘biết vậy chẳng làm’ làm cho Bùi Dật Viễn nghĩ muốn khí cũng khí không nổi.



Chờ tất cả mọi người bị Lăng Phượng xua đuổi hết, hắn liền đi tới bên giường Bùi Dật Viễn nói: “Dật Viễn, trẫm biết mình thực quá phận, nhưng hy vọng ngươi tha thứ trẫm.”



Ăn nói khép nép ngược lại làm Bùi Dật Viễn có chút giật mình, thấy Lăng Phượng thành tâm hối cải như vậy, hắn thở dài, cuối cùng không đem những câu châm chọc nói ra.



“Hoàng Thượng nhất thời kích động, không phải cố ý làm bị thương ta, không sao.”



Hắn giọng điệu hờ hững lại làm cho Lăng Phượng hoài nghi, hay là hắn đang sinh khí, nhất thời cũng không biết nên làm sao, cân nhắc mãi, Lăng Phượng ngồi xuống bên giường hắn, có vẻ thương cảm kể lại cố sự.



“Dật Viễn, chuyện này trẫm chưa bao giờ cùng những người khác nói qua… Chính là nói cho ngươi nghe… Hy vọng ngươi có thể tha thứ sai lầm của trẫm.”



Cố sự đó là chuyện Lăng Phượng khi còn bé.
Hành động nho nhỏ này đầu tiên là làm cho Lăng Phượng sửng sốt, rồi sau đó chợt cười lên tiếng ── hắn đang thẹn thùng, vì một cái tươi cười mà thẹn thùng!?



Tên hỗn đản này…



Biết hắn đang cười cái gì, Bùi Dật Viễn trong lòng cũng yên lặng nhớ kỹ: hôm nay thuốc men phí, bị thương phí, an ủi phí tổng cộng tăng lên… Trở về nhất định phải thêm năm gạch. (bịch, té ghế)



Đình chỉ ý cười, Lăng Phượng ngẩng đầu nhìn chăm chú Bùi Dật Viễn còn thật tâm nói: “Dật Viễn, trẫm thật sự thực thích ngươi…” Nói xong, Bùi Dật Viễn có chút ngạc nhiên quay đầu lại, trên mặt mang biểu tình mê võng khó hiểu.



Lăng Phượng tái tưởng tượng lời nói mới rồi, như vậy đích xác có vài phần tối nghĩa, vội vàng ho nhẹ vài tiếng bổ sung nói: “Làm một bằng hữu mà nói…”



Bùi Dật Viễn nhìn hắn, khóe miệng cũng không khỏi nâng lên, hình thành một độ cung hoàn mỹ, đây là nụ cười nhẹ nhàng nhất từ khi hắn tiến cung tới nay.



“Ta biết.”



Đồng dạng là tươi cười, nhưng kẻ ngốc đổi lại thành Lăng Phượng.



Bùi Dật Viễn xinh đẹp trong lòng mọi người biết rõ ràng, nhưng mà khoảng cách gần như vậy nhìn mỹ nhân thật tâm tươi cười, Lăng Phượng cảm thấy choáng váng cùng với tim đập nhanh, giống như người đang say rượu.



Mà trong vô ý thức, thân thể không tự chủ được nổi lên địa chấn, dùng phương thức nguyên thủy biểu đạt nội tâm tình cảm của chủ nhân.



Cảm thấy mặt mình bị Lăng Phượng lấy tay nâng lên, Bùi Dật Viễn còn chưa biết rõ hắn muốn làm gì, vừa muốn mở miệng, nhưng đôi môi trơn bóng đã bị độ ấm một người đụng vào…