Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 21 :

Ngày đăng: 23:37 21/04/20


Hoàng đế bệ hạ đến qua đêm chỗ Thần phi nương nương đã không còn là chuyện gì mới mẻ, Tào công công cũng ghi lại thành thói quen, nhưng hôm nay trong mắt của hắn Hoàng Thượng hình như có chút không ổn, có chút khẩn trương, có chút bất an, còn có… chút hưng phấn.



“Tào công công, lần cuối cùng trẫm ôm một nam sủng… là chuyện mấy năm trước?” Lăng Phượng lên tiếng hỏi, nhưng chợt cảm thấy câu hỏi thật kỳ quái, thế là bổ sung thêm, “Dật Viễn không tính.”



Tào công công cẩn thận tính toán rồi trả lời: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, là chuyện ba năm trước đây.”



Khi đó bởi vì chuyện của quý phi nương nương, Hoàng Thượng cả ngày buồn bực không vui, đến đêm nam nữ không cự tuyệt, nhưng hiện tại đau xót đã phai nhạt đi rất nhiều.



“Ba năm a…” Lăng Phượng *** tế suy tư.



Trước kia khi ôm nam nhân căn bản không có tình cảm, chỉ do thân thể cần phải phát tiết, vì vậy mới dễ dàng quên lãng, Lăng Phượng chỉ nhớ rõ các bước thực phiền, nam nhân không mềm mại dẻo dai như nữ nhân, cho nên rất tốn thời gian cùng *** lực.



Nghĩ đến đây hắn không khỏi thở dài một tiếng, ngã lên thư án, trong lòng nghĩ: Dật Viễn thấy trong sách nói thực thoải mái mới muốn cùng hắn làm, nếu như hắn biểu hiện không tốt, như vậy kết quả sẽ..



“Không thể tưởng tượng!” Lăng Phượng gần như tuyệt vọng.



Nếu ông trời có thể cho hắn một cơ hội nữa, hắn sẽ hảo hảo quý trọng thời gian trước kia, cố gắng tôi luyện kỹ thuật bản thân, nhưng mà hiện tại… (=.=!)



“Vạn sự tốt lành, Dật Viễn, trẫm sẽ cố hết sức làm cho ngươi thỏa mãn, ngươi cũng không nên vì vậy mà ghét bỏ trẫm a!”



“Hoàng, Hoàng Thượng?”



Tào công công nhìn nhiều thành quen, từ khi có Thần phi nương nương, Hoàng Thượng thường xuyên lầm bầm lầu bầu một mình như thế, làm thân nô tài cũng nên biểu hiện một chút ‘kinh ngạc, tuy rằng luôn luôn bị chủ tử xem nhẹ.



Ở bên Lân Chỉ cung cũng đồng dạng, Bùi Dật Viễn cũng cẩn thận nghiên cứu nội dung trong vài cuốn sách, có khi có chút không hiểu, còn dùng hai tay làm thí dụ, *** thần tìm tòi nghiên cứu chân lý này thật sự là đáng khen ngợi.



Tiểu An tử vào dâng trà, thấy chủ tử hết sức chuyên chú ngay cả hắn cũng không nhìn thấy, chuyên tâm dúi mũi vào quyển sách, trong miệng còn lẩm bẩm, Tiểu An tử không khỏi tò mò tiến lên liếc nhìn một cái, sau khi liếc mắt nhìn, hắn lập tức cứng đờ thân mình, nâng chân lên đi ra ngoài, đóng cửa lại xong mới miễn cưỡng nâng khóe miệng nói.
“Quên đi, quên đi, còn nhiều thời gian, lần sau làm đi!” Cũng không nói gì Bùi Dật Viễn không đúng, Lăng Phượng mỉm cười ôn nhu nói.



“Hoàng Thượng, ta…” Bùi Dật Viễn đang muốn nói gì đó.



Nhưng Lăng Phượng lại một tay ngăn hắn, lộ ra tươi cười sáng lạn an ủi: “Không sao cả, Dật Viễn không cần để ở trong lòng, trẫm gần đây thật sự mệt mỏi, không có việc gì, không có việc gì, chúng ta ngủ.” Dứt lời, hắn liền một tay ôm Bùi Dật Viễn, nhắm mắt lại chậm rãi trầm trầm ngủ.



Không lâu sau, bên cạnh liền truyền đến tiếng hít thở vững vàng, nhưng Bùi Dật Viễn lại không ngủ được.



Hắn mở to mắt nhìn lên phía trên, lời nói lúc trước của Lăng Phượng lại hiện lên trong đầu.



Dật Viễn, ngươi không có tự tin đúng không?



Tự tin? Đích xác là không có, hắn không có tự tin được yêu.



Có lẽ là từ nhỏ cố chấp đối với tiền tài, Bùi Dật Viễn đem hết thảy đều nhìn rất xa, cũng bởi vậy dưỡng thành tính cách trầm ổn, các trưởng bối luôn khen ngợi hắn “thành thục, hiểu chuyện “, cho nên chưa ai từng nghĩ đến, có khi hắn cũng cần được yêu thương ôm vào trong ngực.



Nhớ lại khi còn nhỏ, nhìn cảnh ca ca cùng muội muội của mình được cha mẹ nhẹ nhàng ủng vào trong ngực, hắn thật sự hâm mộ, hy vọng mình cũng có thể được quan tâm như vậy. Tuy rằng hắn biết cha mẹ cùng mọi người rất yêu thương hắn, nhưng yêu thương kia vẫn giống như thiếu gì đó, giống như Lăng Phượng hiện tại.



“Ta là một gia khỏa không có tình thú …” Không biết là ai đã từng nói với hắn như thế.



Bùi Dật Viễn vẫn ghi tạc trong lòng, nhưng chỉ có lúc một mình, hắn mới dám chân chính đối diện lời này.



Lẳng lặng nhắm mắt lại, không biết là chất vấn hay là tự hỏi, Bùi Dật Viễn từ từ nói: “Hoàng Thượng… Ngươi có thể nhẫn đến khi nào?”



Đêm nay, Lân Chỉ cung vẫn yên bình như cũ, nhưng mà không lâu sau đó, chút yên bình này bị đánh vỡ không thương tiếc.