Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 40 :

Ngày đăng: 23:37 21/04/20


Dọc theo đường đi Tiểu Lăng khóc không ngừng, ai dỗ cũng không được, cung nhân thật vất vả muốn đưa nó đến chỗ hoàng thượng, nó cứ khóc đòi quay trở về. Mọi người ở đây đều bó tay. Lăng Phượng đã thay một thân long bào đi tới, hắn nhìn thấy tiểu hài tử đứng ở giữa mọi người liền cho tất cả lui xuống, muốn một mình ở chung với nó.



Cảm giác được những người chung quanh đều đã đi hết, Tiểu Lăng lau nước mắt nhìn, thấy trước mặt là “thái giám câm điếc” mà nó đã từng gặp thì không nén nổi mừng rỡ, vội vã tiến lên kéo vạt áo Lăng Phượng cầu khẩn “Ách ba ca ca, ngươi thả ta trở về đi! Lúc trước ta vô lễ, ta hướng ngươi xin lỗi, ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với sư phụ, ta không muốn nhận cha, ngươi đi nói với cha ta...”



Nó còn chưa nói xong, chợt nghe Lăng Phượng nghiêm túc nói “Trẫm không phải câm điếc, trẫm là phụ hoàng của ngươi.”



Bị thanh âm của hắn chấn động, Tiểu Lăng sững sờ tại chỗ lặp lại “Phụ...hoàng?”



“Phụ hoàng cũng có nghĩa là cha.” Lăng Phượng cũng lười nhiều lời với tiểu hài tử, những việc sau này nó sẽ phải học từ từ, “Sau này ngươi không còn giống những hài tử bình thường, ngươi là đại hoàng tử của Huyền triều ta, ngươi cần học tập rất nhiều thứ, cho nên không thể quay lại chỗ sư phụ ngươi được.”



“Hoàng tử?” Tiểu Lăng tỉnh tỉnh mê mê, nhưng nó vẫn minh bạch một điều, nó không thể trở lại những tháng ngày trước đây được nữa.



“Vậy sư phụ thì sao? Vì sao không cho sư phụ ra ngoài? Sư phụ dạy ta rất nhiều thứ, lại cho ta ăn ngon mặc ấm...”Mang theo một chút ao ước, Tiểu Lăng hỏi.



“Sư phụ ngươi đã làm sai chuyện, cho nên...không thể ra được.” Lăng Phượng không có ý định nói rõ cho nó, qua loa có lệ vài câu liền sai người dẫn Tiểu Lăng lui xuống.



Tuy nói nó là hài tử của mình, nhưng đối với hắn hoàn toàn là khái niệm xa lạ, lại thêm chuyện Trữ quý phi vẫn còn khúc mắc trong tâm hắn, hắn không thể nói hai chữ “yêu thích”. Hiện tại đối với hắn mà nói, “hoàng tử” chỉ là người để giải quyết vấn đề “con nối dòng”, mượn cớ làm cho đám cựu thần câm miệng mà thôi. Vấn đề này hôm nay đã giải quyết xong, xem như giúp hắn một đại ân.



Buổi tối lại tới, Lăng Phượng không một chút chần chờ, được Tào công công yểm hộ lần thứ hai vào lãnh cung, để phòng ngừa Bùi Dật Viễn phát hiện ra, hắn còn mặc vào trang phục của thái giám.



Thiếu Tiểu Lăng, lãnh cung khô phục vẻ quạnh quẽ khó có thể nói thành lời, Bùi Dật Viễn đã dừng làm việc, trong lúc nhất thời không thể quen với sinh hoạt hiện nay, một mình hắn ngồi trên cầu thang ở nhà giữa, không biết đang suy nghĩ cái gì.



Lăng Phượng đến gần liền thấy một màn khiến người ta lo lắng, hôm nay thu ý chính nồng, buổi tối gió thổi đặc biệt âm u lạnh lẽo, mà Bùi Dật Viễn vẫn mặc một chiếc áo đơn bạc ngồi ở trong sân, vẻ mặt mờ mịt, nếu cứ tiếp tục như vậy không chỉ là đôi mắt, ngay cả thân thể cũng sẽ bị phá hủy.




Dật Viễn xảy ra chuyện gì vậy? Trước đó nhìn hắn làm việc mệt như vậy cũng không có suy sút như hiện giờ, đến tột cùng...



Lăng Phượng còn không kịp suy nghĩ sâu xa, lại mơ hồ nghe thấy tiếng hút không khí, nhìn lại Bùi Dật Viễn, thân ảnh bình tĩnh thong dong đã không còn tồn tại nữa, hai tay hắn gắt gao nắm chặt áo, thân thể quỳ trên mặt đất bất động co rút.



Nhìn không thấy nước mặt, nhưng Lăng Phượng biết –Dật Viễn đang khóc.



Dật Viễn là người ôn nhu quan tâm người khác, mặc kệ trên mình hắn xảy ra chuyện gì, hắn luôn giấu diếm, không muốn cho những người khác quan tâm, mặc dù là khóc cũng không có âm thanh.



Nhìn thân mình không ngừng co rúm cũng không nghe thấy tiếng khóc, muốn chạy đến trấn an, bỗng thấy hắn run rẩy một trận, sau đó chậm rãi ngã xuống trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.



“Dật Viễn!” Lăng Phượng rốt cuộc nhìn không được hô to tiến lên ôm lấy hắn.



Nhưng lúc này, Bùi Dật Viễn đã mất đi tri giác, cái gì cũng không nghe thấy.



Trong mơ mơ màng màng, Bùi Dật Viễn cảm thấy có người ôn nhu ôm mình lay động, thân thể biến thành bộ dáng trước đây, yên tâm an giấc trong ngực người kia.



“Nữ nhân đẹp là mầm tai họa, nam nhân đẹp là bi kịch, hy vọng con không dẫm lên vết xe đổ này...”



“Dật Viễn, Dật Viễn, an nhàn, lâu dài...Đặt tên này là cha hy vọng con ngày sau có thể bình an mà sống sót.”



Thanh âm quen thuộc lại xa lạ, không nhớ nổi đã nghe qua ở đâu, thế nhưng những lời này tràn ngập nhu tình, làm cho người ta muốn nghe mãi, nếu đây là mộng, như vậy hắn hy vọng cả đời không cần tỉnh lại.