Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 59 :

Ngày đăng: 23:37 21/04/20


Đối với Trầm Niệm Khanh, Triệu thừa tướng cũng không có nhiều ký ức, sự hiểu biết của hắn cũng chỉ dừng lại ở khái niệm “Hắn là ca ca của Trầm Tư Dung”.



Kỳ thật năm đó việc Trầm Tư Dung bệnh tình nguy kịch, Triệu thừa tướng vẫn không nói với người ngoài, ngay cả nữ nhi hỏi hắn cũng nói là ── mẹ nàng là bởi vì thân thể không tốt, nhưng trên thực tế Trầm Tư Dung là bị nhiễm nhọt độc, cuối cùng tử trạng thê thảm mà chết.



Thảm trạng lúc nàng sắp chết, Triệu thừa tướng đến nay vẫn nhớ rất rõ, khi đó chính hắn cũng bi thống vạn phần, cho nên trước khi chết Trầm Tư Dung khóc lóc kể lể lỗi lầm của ca ca nàng, Triệu thừa tướng cũng không kịp tra xét nhiều, ngay sau khi thê tử chết hắn liền khởi xướng kế hoạch trả thù Trầm Niệm Khanh, bây giờ nghĩ lại, lúc đó hắn đã quá mức xúc động.



Trước khi trả thù, hắn cũng có tra qua gia cảnh Trầm Niệm Khanh, khi đó Trầm Niệm Khanh có vợ có con, cuộc sống thập phần nghèo khổ, hắn đã lợi dụng điểm ấy vừa cưỡng bức vừa dụ lợi Trầm Niệm Khanh mở cửa hàng gạo, âm mưu tiến hành suốt năm năm, cuối cùng làm cho hắn cửa nát nhà tan, cuối cùng… Cuối cùng hắn cũng không biết Trầm Niệm Khanh ra sao, kết cục sau cùng là như thế nào, hắn cũng không muốn tiếp tục theo đuổi.



Hiện giờ ngẫm lại, thiếu gia trong lời nói của Bùi phu nhân có lẽ chính là “Trầm Niệm Khanh “, nàng nhục mạ hắn là bởi vì hắn đã hại chết Trầm Niệm Khanh, thế nhưng nàng có quan hệ gì với Trầm Niệm Khanh? Tại sao nhi tử của nàng có dung mạo giống hệt Trầm Tư Dung? Còn có, vì sao nàng gọi Trầm Niệm Khanh là …thiếu gia?



Triệu thừa tướng về đến nhà trong suy nghĩ hỗn độn, tìm không ra một đáp án chuẩn xác, mà trong cung nữ nhi lại không ngừng tạo áp lực. Làm quan trong triều nhiều năm như thế, lần đầu tiên hắn cảm thấy không biết theo ai, đến tột cùng phải làm sao mới có thể đánh vỡ cục diện bế tắc này!?



Hắn ngồi xuống, thật sâu thở dài, sau đó cho gọi tới thị vệ tâm phúc nhiều năm, nhớ rõ năm đó cũng là gã hỗ trợ thu thập chứng cứ liên quan đến Trầm Niệm Khanh, lần này hắn hy vọng có thể thu hoạch được một chút manh mối từ người này.



“Đại nhân.” Cũng không lâu lắm, một người trung niên phóng khoáng hiên ngang thân đeo bội kiếm tiến vào phòng, ở trước mặt Triệu thừa tướng hành lễ nói, “Đại nhân cho tìm thuộc hạ là có chuyện gì chăng?”



“Đinh Nghị, ngươi còn nhớ rõ chuyện của Trầm Niệm Khanh hai mươi năm trước?”



Thị vệ nghĩ nghĩ trả lời: “Nếu đại nhân nói chính là ca ca của tiểu thư Tư Dung, thuộc hạ vẫn nhớ rõ.”



“Đúng, chính là hắn.” Triệu thừa tướng thở hắt ra, cuối cùng cũng có người nhớ rõ, “Chuyện liên quan đến hắn, ngươi nhớ bao nhiêu thì nói bấy nhiêu cho ta nghe.” Nói xong, hắn nhắm mắt lại tĩnh tâm nghe.



Đinh Nghị không rõ tại sao Thừa tướng lại nhớ lại chuyện của hai mươi năm trước, bất quá hắn không thể hỏi thẳng, chỉ có thể tuân mệnh trả lời: “Trầm Niệm Khanh gia cảnh bần hàn, cùng Tư Dung tiểu thư là nhất mẫu đồng bào…”



Chuyện đã lâu như vậy, Đinh Nghị chỉ nhớ chút ít, có nhiều chỗ cũng đã quên: “Sau khi phụ thân chết rồi, hắn mới thú thê, thê tử của hắn họ Cổ, lúc ấy chỉ là một khất cái…”



Điểm này hắn lại nhớ thập phần rõ ràng, bởi vì hắn thật sự không thể hiểu được, vì sao có nam nhân cam nguyện thú một khất cái làm vợ.
Nói đến Lăng Phượng, may mà hôm nay hắn đã sớm chạy tới Lân Chỉ cung trấn giữ, thật đúng như hắn đã dự đoán, có không ít người đến tìm Bùi Dật Viễn gây phiền toái, bất quá đã có hắn ở đó thì đương nhiên không có người nào dám làm càn, một đám chân cao đầu ngẩng hiên ngang mà đến, rồi thì xám mặt chạy về, nhìn thấy mà hả lòng hả dạ.



“Xem ra hôm nay cha chăm chỉ như vậy, sư phụ buổi tối nhường cho cha đi!”



Tiểu thí hài kia mà quăng lại cho hắn một câu như thế, dùng xong bữa tối thì chạy đi.



“Xem ra nó cũng biết thức thời.” Lăng Phượng bình luận.



Rồi sau đó mới thong thả chuyển hướng sang hoàng hậu tương lai của hắn, phát hiện cái tên bệnh nhân mắt không nhìn thấy kia cư nhiên chui đầu vào trong rương sờ a sờ, không biết muốn làm gì.



Dưới tình thế cấp bách, Lăng Phượng lập tức tiến lên, bắt lấy tay hắn hỏi: “Dật Viễn, ngươi muốn làm gì? Trẫm giúp ngươi.”



“Ta đang tìm sổ sách.”



“Ha a? Chính là quyển sổ dày nặng gần chết trước kia? Ngươi muốn tìm để làm gì chứ?” Tuy là hỏi như thế nhưng Lăng Phượng vẫn hỗ trợ hắn tìm.



Chẳng được bao lâu, quyển sổ vô cùng nặng đã được Lăng Phượng đặt vào tay Bùi Dật Viễn.



Bùi Dật Viễn đụng đến quyển sổ đã vô dụng hồi lâu, trong lúc nhất thời tràn ra hoài niệm, bất quá cảm giác này không duy trì bao lâu, hắn đã kéo Lăng Phượng chạy đến cạnh bàn học.



“Ngươi muốn làm gì vậy?”



“Hoàng Thượng, giúp ta ghi nhớ vài số.” Nói xong, hắn dựa theo thói quen lật ra mặt sau.



Những tờ sổ sách này đều là những khoảng nợ mà người khác thiếu hắn, mà cái ‘người khác’ kia không cần phải nói, chính là Lăng Phượng.