Tiền Đồ Vô Lượng
Chương 67 :
Ngày đăng: 23:37 21/04/20
Thanh âm đầu thương xỏ xuyên qua xác thịt có thể nghe rõ ràng, Bùi Dật Viễn bị dọa một cái, không khỏi vươn tay về phía trước.
“Lăng Phượng......Có chuyện gì vậy?”
Lăng Phượng đứng ở bên cạnh hắn vội vàng tiến lên đỡ lấy tay hắn, nhăn chặt vùng xung quanh lông mày không nói một tiếng.
Nhìn bộ dáng chật vật của lão Thừa tướng trước mắt, Lăng Phượng không đành lòng nói cho Bùi Dật Viễn thảm trạng của hắn.
Ba trường thương đâm vào thân thể hắn, trói buộc hành động của hắn, thế nhưng dường như hắn còn chưa chết tâm, vẫn cứ vươn tay cố gắng đi chầm chậm về hướng Bùi Dật Viễn, môi khẽ mở, nhưng không có thanh âm gì.
Lăng Phượng cắn cắn môi quay đầu đi, đối thị vệ lắc đầu, nháy mắt bọn thị vệ hiểu được ý tứ Hoàng Thượng, lập tức thu thập trường thương quay về tại chỗ.
Trường thương trong cơ thể bỗng nhiên bị rút ra, miệng vết thương trên thân thể Triệu thừa tướng lập tức phun huyết, thế nhưng hắn chưa từng chần chừ, thân thể mang đau đớn cùng máu tươi tiếp tục từng bước một chậm chạp hướng về phía Bùi Dật Viễn.
Ánh mắt hắn dần dần không còn nhìn rõ, chỉ dựa vào bản năng nhìn về phía trước, hết thảy trước mắt đã muốn trở nên mơ hồ, nhưng một thân y phục đỏ tươi diễm lệ kia giống như thần tích hấp dẫn tầm mắt hắn. (Lúc này Dật Viễn sắp cử hành đại lễ phong hậu nên mặc hỉ phục)
“Khanh...... Niệm...... Khanh......” Triệu thừa tướng niệm tên này, đưa tay muốn tới gần Bùi Dật Viễn.
Có lẽ là bị sự cố chấp của hắn làm kinh sợ, Lăng Phượng không khỏi thả lỏng phòng bị, bọn thị vệ chung quanh cũng cảm thấy đáng sợ, chậm rãi thối lui, nhường ra một đường cho Triệu thừa tướng.
“Niệm......”
Cách trước người Bùi Dật Viễn còn vài bước, Triệu thừa tướng không còn đủ khí lực chống đỡ nữa, thân mình bất ổn nghiêng người muốn khuỵu xuống, Bùi Dật Viễn cũng nghe thấy thanh âm, cũng vươn tay qua.
Gặp Triệu thừa tướng khuynh đảo, Bùi Dật Viễn vừa kịp chạm vào hắn, đồng thời cũng bởi vì thừa nhận không được sức nặng thình lình xảy ra mà hai người bọn họ cùng ngã xuống.
“Dật Viễn, cẩn thận.”
“Lăng Phượng, có chuyện ta nghĩ ngươi có quyền được biết.”
“Là chuyện gì?” Lăng Phượng tham lam hít lấy hương vị của Bùi Dật Viễn, trong lòng cũng âm thầm thề, tuyệt đối không để cho mình cùng Dật Viễn dẫm phải bước đường của Triệu thừa tướng.
Bùi Dật Viễn dừng một chút, sau đó nói mỗi chữ mỗi câu rõ ràng: “Ta thực thích ngươi, muốn một mực bên cạnh ngươi, cùng ngươi sống sót cả đời.”
Lăng Phượng nghe vậy sửng sốt, nhưng liền hiểu được: Dật Viễn cũng giống như hắn, cảm nhận được vận mệnh bất đắc dĩ cùng vô tình của Thừa tướng. Có lẽ cũng sợ hãi bản thân mình nội liễm không giỏi biểu đạt, sẽ đem Lăng Phượng bức đến tuyệt lộ như Triệu thừa tướng.
“Ân...... Trẫm biết.” Lăng Phượng lòng tràn đầy vui mừng càng thêm yêu thương hắn, trên mặt lộ ra nhu tình đủ để hòa tan băng tuyết, “Trẫm cũng thực thích ngươi, cũng xin ngươi không nên nghi ngờ thực tâm của trẫm.”
“...... Ngươi thích ta, nguyện ý vì ta làm bất cứ chuyện gì?” Bùi Dật Viễn bỗng nhiên chuyển đề tài câu chuyện hỏi.
Nhưng Lăng Phượng vẫn hoàn toàn trầm tẩm trong vui sướng, không có chú ý tới, đương nhiên mà trả lời: “Đây là đương nhiên.”
“Chuyện gì cũng có thể?” Bùi Dật Viễn nhiều lần xác nhận.
“Quân vô hí ngôn.”
“Tốt lắm, vậy ngươi nói cho ta biết, Trầm Niệm Khanh là ai?”
“......”
“Ngươi nói, nguyện ý nói cho ta biết!”
“......”