Tiền Duyên Kiếp Này Gặp Gỡ

Chương 102 :

Ngày đăng: 19:44 19/04/20


" Khuynh Thành, nàng đừng chết, Khuynh Thành "



Tiếng hét đau thương cùng cực xé tan cơn ác mộng của Thượng Vũ, giật mình tỉnh dậy trên trán mồ hôi ướt sũng, cô phải lắc lắc đầu nhỏ mấy lần mới khiến bản thân tỉnh táo trở lại.



Lại nhìn xung quanh, cô bay đã được lâu rồi, không biết bây giờ đã di chuyển đến đâu.



Cửa khoang máy bay được mở, Tiêu Hàn đi vào trong. Lại nhìn thấy cô đang ngây ngốc ngồi đó, trên mặt rất khó coi. Nhíu nhíu mày kiếm, anh hỏi:



- Em làm sao vậy Thượng Vũ?



Cô giật mình, lau lau trán, ủ rũ thở dài:



- Tôi không sao chỉ là gặp ác mộng thôi.



Tiêu Hàn lại cau chân mày chặt hơn:



- Ác mộng sao, trong mơ em lại bị ai đánh à?



Thượng Vũ khó chịu, cô lên tiếng:



- Nếu bị ai đánh tôi đã chẳng nói, lại cứ mơ vớ vẩn làm Thái tử phi, đáng bực mà.



Ý cười trên môi Tiêu Hàn tắt ngắt, cả người anh run run, thần sắt lo sợ đến cực điểm. Nhưng lại vờ như không có gì, anh hỏi:



- Có chuyện đó nữa sao?



Thượng Vũ gật gật:



- Ừ toàn mơ thấy những chuyện kì lạ, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác rất chân thật.



Nói rồi cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, để Tiêu Hàn ngồi ở đây với mớ suy nghĩ phức tạp đến đau lòng.



2 tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay tư nhân của Trấn Đạc. Từ xa đã nhìn thấy một đoàn người đợi sẵn, Tiêu Hàn nắm tay Thượng Vũ đi xuống trước.



Đoàn người kia tiến lên, người đàn ông mặc bộ đồ đa beo, đầu quấn thố bằng da beo cùng màu, hắn cười rạng rỡ:



- Chào Tiêu Lão Đại, chào Chu tiểu thư, chào tam hộ vương.



Thượng Vũ nheo mắt, hắn biết cô, hắn điều tra Tiêu Hàn à?



Phương Hạo lên tiếng:



- Ngài đây khách sáo rồi.



Trấn Đạc lại nhìn về phía Tiêu Hàn cùng Thượng Vũ, miệng cười cười:



- Quả không thẹn tiếng đồn truyền xa, người phụ nữ của Tiêu Lão đại tư sắc cũng hơn người.
Trấn Đạc cả người run lập cập, hắn hốt hoảng giải thích:



- Tôi..tôi..từng cho một tổ chức thuê đất nghiên cứu, sau khi kết thúc hợp đồng, bọn họ có nói với tôi nên phóng hỏa thuê cháy khu đất ấy và phong tỏa lại nhưng tôi...tôi...



Phương Hạo lại chĩa thêm một mũi súng vào một bên thái dương của hắn nữa, làm cho hắn cả người run rẩy,đứng gần như không vững.



- Tiêu Lão Đại.... tôi...tôi.....



Tiêu Hàn lạnh lẽo lên tiếng:



- Nói khu rừng đó làm sao?



Trấn Đạc lại lo sợ trả lời:



- Thực vật trong khu rừng đó đều bị.... bị... biến chất gấp nhiều lần so với bên ngoài. Bao nhiêu người từng đi lạc vào đều không có đường ra, đến khi cho flycam dò xét thì chỉ tìm thấy những mẫu thịt vụn...



Tiêu Hàn giận đến run người, anh cầm khẩu súng đập vào mũi Trấn Đạc làm hắn ngã ngửa ra sau, máu mũi chảy ra be bét.



- Tại sao mày lại giữ lại khu rừng đó?



Trấn Đạc vừa ôm mũi vừa nói:



- Tôi dùng đó làm...làm... nơi nghiên cứu cho mình nhưng sau đó vì khu rừng quá nguy hiểm nên không thể nào tiếp tục nghiên cứu được. Nhưng... nhưng... lại lấy đó làm tấm bia chắn với bọn địch bên ngoài.



Hắn nói đến đây làm mọi người đều hiểu được lý do của hắn. Trấn Đạc vốn là người không thích giao tiếp với bên ngoài, vào 4,5 năm về trước, doanh trại của hắn toàn bị bọn đối đầu đánh úp. Nhưng một vài năm kể lại đi, doanh trại của hắn liên tục lớn mạnh. Mọi người nói hắn có vũ khí riêng, xem ra vũ khí được lấy ra từ khu rừng ấy.



Trấn Đạc lại nói tiếp:



- Tiêu Lão Đại yên tâm, giữa khu rừng có khu vực an toàn, ở đó có người của tôi canh giữ, tôi sẽ liên lạc với bọn nó ngay.



Tiêu Hàn nổi giận thật sự:



- Mau!!!



Bên ngoài Phiêu cho flycam bay vào tìm kiếm, nhưng hiện tại trời tối đen như mực, bên trong cây cối lại phũ cả bầu trời. Thực sự thực vật ở khu rừng nhân tạo này rất khác lạ, nói quá to so với bình thường.



Tiêu Hàn ra lệnh cho Phương Hạo:



- Phương Hạo cậu ở đây, tôi và Phiêu sẽ vào trong tìm kiếm. Nếu gặp được Thượng Vũ phải báo ngay cho tôi.



Nói rồi Tiêu Hàn đi ra ngoài. Đứng trước nơi tìm được bông tai của Thượng Vũ, hai mắt anh như phát ra tia lửa, cả người sát khí tỏa ra kinh người.



Nếu hôm nay Thượng Vũ không thể ra được thì anh cũng mãi mãi không trở ra ngoài.



Đời này anh và cô mãi không xa rời!!!