Tiền Duyên Kiếp Này Gặp Gỡ

Chương 12 : Hồ Ly thượng vũ !

Ngày đăng: 19:44 19/04/20


Sau khi ra khỏi khu rừng chết chóc đó, đoàn người Tiêu Hàn trực tiếp lên máy bay bay thẳng về thành phố A.



Tiêu Hàn được bác sĩ riêng lau rửa vết thương và lấy đạn ra nhanh chóng. Sau anh lại cho bác sĩ kiểm tra cho Thượng Vũ.



Cô cơ bản là không sao, chỉ sốt nhẹ chứ không có gì đáng ngại. Nhưng do quá mệt nên cô ngủ li bì đến khi máy bay hạ cánh vẫn chưa tỉnh dậy.



Tiêu Hàn cũng không muốn đánh thức cô, anh cứ như thế ôm cô một đường từ máy bay xuống lại ôm cô lên xe, đến khi về nhà cô vẫn chưa tỉnh dậy.



Đặt cô nằm lên giường, Tiêu Hàn khẽ cười, hôn lên trán cô, anh nói:



- Ngốc chỉ giỏi ngủ.



Cho người canh cô, anh dặn dò chú Kiên quản gia:



- Khi nào Tiểu Vũ tỉnh dậy, chú bảo cô ấy ở nhà đợi con, con đến công ty có chút việc cần giải quyết.



Chú Kiên ngơ ngác nhìn bóng lưng cao gầy của Tiêu Hàn. Anh xưng con, gọi chú với chú, chuyện đáng kinh ngạc. Đã hơn 20 năm rồi, chú Kiên chưa từng nghe lại cách gọi thân thương đó kể từ khi ba mẹ Tiêu Hàn mất.



Bất giác anh nhìn lên trên lầu, lại mỉm cười gật đầu hài lòng hơn hết.



Tiêu Hàn đến công ty, người vui nhất có lẽ là Tiểu Hảo. Cô nhanh tay rót một tách cafe cho Tiêu Hàn, lại cứ đứng chần chừ không chịu ra khiến cho Tiêu Hàn có phần khó chịu.



- Tiểu Hảo, sao cô không ra ngoài?



Tiểu Hảo giật mình, cứ mãi nhìn Tiêu Hàn nên cô quên mất cả ý tứ:



- Xin lỗi Tiêu H....à Tiêu tổng, em mãi suy nghĩ một việc, em xin lỗi, xin lỗi ngài.



Tiêu Hàn cau mày, anh cũng không muốn làm khó dễ cô:



- Ừ cô đi ra đi, lần sau chú ý hơn.



Tiểu Hảo đi ra ngoài, đi ngang qua bàn làm việc của Thượng Vũ, mắt cô nheo lại, sát ý hiện ra rõ ràng.



Mà một màn kia, làm sao qua được mắt Tiêu Hàn.



Thượng Vũ sau khi tỉnh dậy, bụng lại đói cồn cào. Cô đi nhanh ra ngoài, vừa ra lại gặp được chú Kiên. Nhìn thấy cô, chú cười hỏi:



- Chu tiểu thư cô là muốn xuống nhà sao?



Thượng Vũ cười tươi:



- Sau này chú đừng gọi cháu là tiểu thư này tiểu thư nọ nữa. Cứ gọi cháu là Tiểu Vũ hay Vũ Vũ là được rồi.



Chú Kiên gật đầu, ông cười phúc hậu:



- Được, được, Tiểu Vũ muốn tìm gì à?



Thượng Vũ xoa xoa cái bụng, cô nũng nịu:



- Chú Kiên cháu đói quá.



Chú Kiên gật đầu, ông dẫn cô xuống nhà bếp cho người dọn một bàn ăn ngon cho cô.



Thượng Vũ sau khi ăn xong lại nghe chú Kiên nói Tiêu Hàn đã đến cồn ty. Cô không nghỉ nhiều liền thay quần áo, bắt xe đến công ty.



Vừa vào đến tầng 42, cô đã thấy một đám người tụ tập ngay gốc khuất vào bàn thư ký. Lại nghe loáng thoáng tên cô, cũng không vội lắm, cô núp sau nghe ngóng một chút xem họ nói gì.



- Ê Tiểu Hảo lâu quá sao tôi không gặp Chu Thượng Vũ?



Tiếng Tiểu Hảo nhỏ nhắn:



- Tôi không biết nữa, không nghe chị Angel nói gì cả.



- Ừ mà nghe nói cô ta đang qua lại với Tiêu tổng, việc đó có thật không?




Từng đợt mút mát trêu đùa như khiến cả anh và Thượng Vũ tê dại...



Một hồi lâu, anh lại mon men đưa tay đi xuống nơi bí ẩn nhất trong cô. Nâng cô nữa ngồi nữa nằm trên giường, anh cho tay mân mê huyệt nhỏ, khiến Thượng Vũ như muốn rên lên thành tiếng. Trêu đùa chưa dứt, anh cố tình đưa ngón tay thon dài đi vào trong thăm dò. Ngón tay đi đến đâu, Thượng Vũ như cứng người đến đó. Cô không thể nào diễn tả được đây là loại cảm giác gì, chỉ thấy nó ngứa ngáy lại có phần hưng phấn lạ thường.



Thăm dò nhẹ nhàng, tay anh lại rút ra, kéo theo đó là một dòng nước ấm nhầy chảy ra. Thượng Vũ xấu hổ, kéo tay anh, cô nỉ non:



- Đừng mà Hàn, đừng mà....



Tiếng rên yêu kiều như kích thích anh đi đến giai đoạn cuối cùng. Tay nhanh nhẹn cởi chiếc quần lót, bên trong cự long đang càng ngày càng bành trướng.



Đặt hai chân cô dang rộng, anh khàn giọng:



- Anh sẽ nhẹ thôi, nhẹ thôi..



Nói rồi anh đưa cự long to lớn vào trong huyệt nhỏ của cô.



Cảm giác của Thượng Vũ là đau đến không chịu được, trên má cô lăn xuống một giọt nước mắt, hai tay đấm thùm thụp vào ngực anh:



- Đau, đau quá!



Tiêu Hàn cả người cứng đờ, cô...cô không lẽ vẫn còn....



Cảm giác phấn khích như xâm chiếm tâm hồn anh, môi khẽ hỏi:



- Thượng Vũ em chưa...chưa...



Thượng Vũ tức giận hét lên:



- Chưa chưa cái gì, bà đây còn trong trắng, đau quá, đau chết tôi mất....



Tiêu Hàn khẽ lau mồ hôi trên trán, anh thà không được ăn, chứ cái kiểu ăn chưa no đã phải dừng nó khó chịu lắm...



Dỗ ngọt cô, anh khẽ hôn lên trán cô:



- Không đau, anh hứa sẽ không đau, không đau chút nào.



Không đợi cô nói thêm, anh đã đưa cự long đang bất động tiến dần vào, cảm giác như xuyên qua cơ thể đi vào nơi cực điểm của cô.



Giây phút cô hét lên đau đớn, trái tim anh vừa thỏa mãn lại vừa thương xót.



Nước mắt Thượng Vũ rơi thành dòng, cô khẽ thút thít, phía dưới vẫn truyền lên cảm giác đau đớn không thể tả được.



Tiêu Hàn đau lòng thay cô, anh hôn đi những giọt nước mắt kia, lại ôm cô vào lòng, môi thủ thỉ:



- Anh xin lỗi, xin lỗi em Thượng Vũ.



Ngay thời điểm anh muốn rời ra, cô lại kéo anh lại, bất giác nơi đó đụng chạm sâu hơn một chút làm cô nhíu mày khó chịu. Lại nhìn gương mặt vì nghẹn mà khó coi của anh, cô tự dưng lại không nỡ.



À cái này trước sau gì không bị phá vỡ, đau một chút đã không chịu được thì còn sức đâu mà mong trả thù?



Thượng Vũ nhìn anh, cô mỉm cười ôm lấy cổ anh hôn thật nhẹ. Tiêu Hàn lại hòa theo một, vừa hôn vừa dùng sức thân dưới tiến sâu hơn theo từng đợt hôn của cô.



Đến khi cả hai hòa làm một anh mới thăm dò biểu thái của cô, thấy cô đã thôi đau đớn anh mới nhẹ nhàng động khẽ.



Thượng Vũ ban đầu còn đau đớn khóc lóc nhưng sau đó được Tiêu Hàn vừa hôn vừa nhẹ nhàng thực hiện, cô thôi đau mà thay vào đó là một cảm giác sung sướng khó tả.



Từng đợt va chạm nhẹ của anh như đưa cô lên một bậc cao mới, từng cú huých nhịp nhàng và ổn định, cô hai tay bấu vào vai anh, cảm giác lân lân khó tả.



Tiêu Hàn phía trên vừa ra sức vừa thỏa mãn nhìn cô, từng tiếng rên nhẹ khẽ của cô như động viên tinh thần chiến đấu oanh liệt của anh.



Nhẹ nhàng sóng vỗ, sau là mạnh mẽ tâng dần, đến từ từ lại vang dội nhịp nhàng. Anh đưa cô lên vùng cấm thần tiên, từng cú đâm như muốn chạm sâu đến vùng cực điểm của cơ thể cô. Đến khi tiếng rên khẽ ngân nga cao vút, khi ấy cô đã thoải mái đến run người.



Tiêu Hàn vẫn chưa dừng lại, anh khẽ động, khẽ động nhịp nhàng. Mãi lâu sau đó, khi Thượng Vũ gần như kiệt sức thì một tiếng gầm nhẹ vang lên, Tiêu Hàn mồ hôi ướt đẫm ngã ra trên người cô....