Tiền Duyên Kiếp Này Gặp Gỡ

Chương 16 : Ninh Quý Nhân

Ngày đăng: 19:44 19/04/20


Từ khi hắn quay trở lại Tống Văn, trong tim hắn luôn tâm tâm niệm niệm rằng nàng rồi sẽ quay trở lại. Hắn tin vào lời nói vang vọng của một Lão nhân trong khi hắn nửa mê nửa tỉnh xuyên về đến nỗi Hậu vị suốt 5 năm vẫn để trống vì nàng.



Thậm chí ngay cả vị trí Đại Hoàng tử của Tống văn, hắn vẫn luôn đợi nàng quay trở về để sinh hài tử cho hắn.



Nhưng cũng đã 5 năm....5 năm rồi!!!



Ngay lúc hắn gần như tuyệt vọng lại gặp được gương mặt thân quen này. Nàng đến cuối cùng là ai, sao có thể giống Tiểu Vũ đến như vậy?



Hàn Đế nhịn không được liền đứng lên đi lại gần chỗ nữ tử ấy hơn. Mà phía sau Chu Đại tổng quản cũng ngạc nhiên không kém, hắn lại một thân mập ú đi theo sau hoàng đế.



Vũ Ngưng cùng với nha hoàng Ngọc Châu do mải miết hái hoa nên cũng không hay từ xa có người đang tiến đến. Đến khi nhận ra được thì lại bị một phen cả kinh...



Vũ Ngưng tim đập thình thịch, hai mắt mở to nhìn nam nhân trước mặt.



Quen quá, thật sự là quá quen rồi...người mà trước kia nàng luôn tâm tâm niệm niệm...người mà đã từng giết tâm nàng đến mấy lần...cũng vì người khiến thân nàng lao đao khống khổ mấy kiếp luân hồi...



Hận, nàng hận nhiều lắm!



Ngọc Châu thấy nàng thẫn thờ liền huých tay ra hiệu, Vũ Ngưng khôi phục lại thần trí, nàng cung kính phúc thân hành lễ:



- Thiếp thân tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!



Quỳ đến gần nửa ngày cũng chưa thấy người kia cho đứng dậy, bất giác nàng có chút nhức mỏi do thân thể vẫn còn bệnh nhẹ chưa dứt.



Chu Đại Bảo hô nhẹ một tiếng, ra hiệu nhắc nhở cho Hàn đế, lúc bấy giờ hắn mới dời tầm mắt khỏi người Vũ Ngưng, áp chế kích động trong lòng, lạnh nhạt lên tiếng:



- Đứng lên đi.



Vũ Ngưng được Ngọc Châu dìu đứng dậy, hai tay quy củ để trước bụng, cũng không dám ngẩn đầu lên nhìn hắn.



- Ngươi là ai?



- Dạ, thiếp thân là Ninh Thường Tại ngự Tú hiên của Trữ tú cung thưa Hoàng thượng.



Trong lòng Hàn đế lộp bộp vài cái nữa. Ninh...người này cũng họ Ninh sao?



- Ngươi ngước mặt lên cho trẫm.



Vũ Ngưng nhẹ nhàng ngước lên, hai mắt to tròn đen láy, gương mặt phấn nộn trắng hồng, môi đỏ nhuận. Đặc biệt trên trán có một nốt hoa mai đỏ nhỏ, thoạt nhìn ẩn hiện bí ẩn vô cùng. Cả thân nàng như thoát ra một loại khí chất bất phàm, cái nhấc tay, cái liếc mắt thập phần rúng động.



Đến cả Chu Đại Bảo cũng lấy làm bất ngờ, từ trước đến nay ngoài Hoàng hậu nương nương đã mất kia ra thì hắn chưa từng thấy ai có được một loại khí chất quý phái thế này, ngay cả Hiền phi biểu muội ruột của Hoàng hậu cũng không thể có được.



Trừ phi...là nàng cố ý!



Nhưng suy nghĩ chưa kịp hình thành đã bị Chu Đại Bảo đánh ngã, phàm là dung mạo có thể giả, tính tình có thể giả, ngay cả phong thái cũng có thể học theo, chỉ duy khí chất là không thể. Vì nó cơ bản là xuất phát từ bản chất của mỗi người, muốn giả cũng không thể nào giả được.
- Ngươi về trước đi, tối trẫm đến thăm.



Nói rồi, dẫn đầu đoàn tùy tùng, đi mất.



Ngọc Châu mừng như điên, mà ở đây Ninh Vũ Ngưng mặt như cắt không còn giọt máu.



Tối đến thăm.... là.. là..thị tẩm...là thị tẩm.... bà đây mới không cần... không cần...a!



Đến chạng vạng tối, tin tức Vũ Ngưng gặp được thánh nhan sau đó được hoàng đế lật thẻ bài thị tẩm truyền đi khắp hậu cung.



Có kẻ dửng dưng, có kẻ cười hời hợt, lại có kẻ đập vỡ tách trà...hậu cung này một khi được thị tẩm thì định là đặt một chân lên sàn đấu tranh sủng, đến cuối cùng ai đưa lên được vị trí Hoàng hậu kia, người đó chiến thắng!



Càn Thanh cung.



Hàn đế ngồi bên sớ tấu chương nhưng tâm trạng lại như chạy đến bên Tú hiên của Trữ tú cung. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, có chút phải lại có chút không phải.



Từ trên xà đại điện, một thân hắc y nhảy vọt xuống, hai tay chấp lên trước, cung kính quỳ xuống báo:



- Bẩm Hoàng thượng, thần đã điều tra rõ về thân phận của Ninh Vũ Ngưng.



Hắn đưa phong thư cho Hàn đế, sau lại nhảy phốc lên trên cao, biến mất như hề tồn tại.



Tống Bạch Hiên mở phong thư ra xem, càng xem gân xanh trên trán càng nổi rõ.



" Rầm ", tiếng đập bàn thật mạnh làm cho Chu Đại Bảo chạy vào quên luôn cả hành lễ, hắn hỏi:



- Hoàng thượng có chuyện gì xảy ra?



Hàn đế thu lại biểu tình, đứng dậy đi nhanh ra chính điện:



- Bãi giá Trữ tú cung.



Chưa đến canh giờ thị tẩm nên khi Hàn đế tiến vào, liền dọa cho chủ tớ Vũ Ngưng một phen hoảng sợ. Trà chưa kịp pha, Vũ Ngưng cũng chưa chuẩn bị gì cho thị tẩm.



Hoàng đế vẻ mặt ôn hòa ngồi xuống, lại nhìn xung quanh một chút. Thật sự là đơn sơ đến mức không tưởng tượng được, bên ngoài cũng chỉ có một tiểu thái giám canh chừng, trong sân cũng không có người quét dọn. Mà trong điện, đến huân hương cũng không có được, xem ra Ninh Vũ Ngưng sống rất tệ.



- Chu Đại Bảo, ngày mai cho người đem bình hoa Cao Ly, tượng Phật giác vàng, trân châu bảo thạch, ghế quý phi,..... À chiếu theo phân lệ của Tần vị mà an trí lại phòng điện cho Ninh Quý nhân.



Ninh Quý nhân?? Ninh Thường Tại vừa tăng phân vị lên thành Quý nhân???



Đây....đây là sự thiên vị như thế nào đây?