Tiền Duyên Kiếp Này Gặp Gỡ

Chương 2 : Hư hư ảo ảo

Ngày đăng: 19:44 19/04/20


Thượng Vũ nheo nheo mắt nhìn Tiêu Hàn, cô đây là lần đầu tiên gặp anh ta cơ mà. Gì mà cuối cùng cũng gặp? Ô anh này thần kinh à hay nhận lầm người?



Người đàn ông đấy nhìn cô mỉm cười xong lại đi đến phía trên cao ngồi xuống:



- Lạc, đưa cho tôi hồ sơ cô Chu đây.



Lạc đưa cho người đàn ông ấy một tập hồ sơ, vừa đưa vừa cung kính nói:



- Dạ đây thưa Tiêu tổng.



Tiêu Tổng???



Đây là Tiêu tổng trong truyền thuyết 2 kiếp ư? Ôi vinh hạnh, vinh hạnh cho cô quá rồi còn gì.



Tiêu Hàn nhìn cô, anh nhếch môi lên thành một đường cung đẹp mắt. Phía sau nắng sớm chiếu rọi vào căn phòng, cả người Tiêu Hàn như hòa vào với nắng, người đàn ông cao cao tại thượng như rất gần với các vị Thần....



- Chào cô Chu, tôi là Tiêu Hàn, CEO của Tiêu thị, rất vinh hạnh được hợp tác cùng với cô Chu đây.



Đây là có ý gì?



Thượng Vũ nheo nheo mi mắt, cô ngờ vực hỏi:



- Ý Tiêu tổng đây là....



Tiêu Hàn cười đẹp:



- Đúng, cô chính thức được nhận.



Được nhận ư? Cô đã phỏng vấn đâu mà được nhận?



- Nhưng tôi chưa được phỏng vấn?



Tiêu Hàn ngồi ngã ra sau, anh cười cười:



- Tiêu thị chúng tôi có cách chọn người rất khác, tôi chọn cô thì chính là cô, hay cô Chu đây....không thích?



Nhìn ánh mắt thâm trầm sáng quắc của Tiêu Hàn, cô bất giác lạnh cả người. Phải là như thế nào thì ánh mắt mới có thể đáng sợ được như thế chứ?



- À không không, tôi không có ý đó.



Tiêu Hàn không nói gì, anh đi đứng lên đi lại phía Thượng Vũ. Để hai tay vào túi quần, anh nhàn nhạt nói:



- Chu Thượng Vũ, ngày mai đến tầng 42 gặp Lạc nhận việc. Nhớ đến đúng hẹn, tôi không thích trễ giờ.



Vẫn còn chưa kịp hiểu, Tiêu Hàn đã nhanh chân đi về phía cửa, sầm một tiếng, cánh cửa đóng kín, người đàn ông cao ngạo ấy cũng đi mất.



Thượng Vũ phải mất 5 phút mới định hình được những việc vừa xảy ra, cảm thấy kiếp này hình như đã biến đổi hoàn toàn. Cô bất giác rầu rỉ, không biết bước tiếp theo nên tính như thế nào..



Ra khỏi phòng phỏng vấn, cô thư ký trẻ khi nãy như đợi cô từ trước. Nhìn thấy cô đi ra, cô ấy vui cười tiến lại nói:



- Cô Chu, ngày mai đúng 8 giờ cô đến phòng nhân sự sẽ có người đưa cô lên nhận việc.



Thượng Vũ ngạc nhiên hỏi lại:



- Ngày mai sao?



Cô thư ký gật đầu:




Tống Văn năm 20. (*)



Trong hoàng cung nguy nga rộng lớn, một cậu bé nhỏ thân mặc hắc bào đen đang dắt tay một cô gái nhỏ.



- Tiểu Ninh, ca đưa muội qua bên hồ sen ngắm cá có được không?



Cô bé nhỏ nhắn, tóc búi cao hai bên đang liến thoắn nhìn xung quanh. Chốc chốc lại nhìn, chốc chốc lại cắn một miếng của chiếc bánh hoa quế đang cầm trên tay. Lại nhìn lên phía cậu bé mặc hắc bào, nũng nịu nói:



- Thái tử ca ca, cho muội ra ngoài cung chơi có được không?



Cậu bé nhỏ ngồi xuống, nhìn yêu thương vào cô bé trước mặt. Cậu lau đi vệt bánh còn in trên môi cô, vui vẻ nhoẻn miệng cười:



- Không được đâu, muội không được ra ngoài cung. Hay thế này đi, muội muốn đi đâu ta đưa muội đi nơi đó. Trong hoàng cung này có rất nhiều nơi đẹp, mẫu hậu cũng đã dặn, muội không được đi lung tung.



Cô gái nhỏ nheo mắt khó hiểu, môi chu chu lên tiếng:



- Tại sao? Trước kia ở phủ muội vẫn hay được nương cho đi ra ngoài. Sao trong hoàng cung muội lại không được ra ngoài chơi, chẳng phải mọi người hay nói muội muốn gì cũng được hay sao?



Cậu bé nhỏ xoa xoa đầu cô bé, mặc dù chỉ mới 9,10 tuổi nhưng suy nghĩ đã không còn nhỏ nữa, huống hồ gì cậu lại là đương kim Thái tử Tống Văn.



- Không được đâu, muội sau này sẽ trở thành Thái tử phi, sau lại là hoàng hậu. Muội vạn lần đều không được ra khỏi cung, đó là tội thi quân.



Cô bé nhỏ bị khí thế cường hạo hoàng tộc dọa cho mếu máo:



- Huhu....Muội không muốn làm Hoàng hậu...Muội muốn ra khỏi cung...Muội muốn đi chơi...huhu....



..................



Tống Văn năm 35.



- Thái tử...ta xin chàng...ta không muốn về cung...ta không muốn làm Hoàng hậu...



Người thanh niên mặc long bào hai tay nắm chặt lại, trong đôi mắt phượng là cả một bầu trời tức giận:



- Tại sao? Hàng vạn người đều muốn ngôi vị đó, tại sao nàng không cần?



Cô gái dung mạo diễm lệ đứng đó, trên môi cô một dòng máu đỏ chảy thẳng xuông nơi khóe môi, cả người dần dần khụy xuống....



- Tiểu Ninh, nàng sao vậy? Người đâu người đâu hộ giá Thái tử phi....



Ninh Khuynh Thành đôi mắt hoen lệ, nàng đưa đôi tay ngọc tuyết thon dài vuốt ve gương mặt người quân tử trước mặt...một giọt nước mắt chảy dài nơi khóe mi kèm theo một nụ cười chua chát tận đáy lòng:



- Tống Bạch Hiên, kiếp này ta yêu chàng nhưng không yêu vương vị của chàng...Nếu có kiếp sau ta mong ta và chàng không gặp lại nhau...nếu có gặp ta sẽ đi trước một bước.....Ta yêu chàng Bạch Hiên.....



Đôi tay thon dài dần dần buông lơi....kiếp người đã hết....



- Ninh Khuynh Thành.....ta đi theo nàng, sẽ mãi đi theo nàng.....



Tiếng gào thét xé tan màn đêm tĩnh lặng, đếm tột cùng nàng vì đâu mà quyên sinh???



Bật mình bừng dậy khỏi cơn mộng, Tiêu Hàn như người say hóa thanh tỉnh. Đưa tay lau những vệt mồ hôi trên trán mình, bật đèn sáng, anh lôi từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra một tấm chân dung.



Hóa ra bao nhiêu kiếp qua, ác mộng đó vẫn không buông tha cho anh. Đã bao lần anh nằm mơ thấy cô, nhưng mỗi lần vẫn chỉ là cảnh tượng cô quyên sinh. Nỗi đau đớn, ân hận cứ khơi lên trong anh. Cô...vì đâu mà chết????



(*) tên năm, ví dụ: Tống Văn là do du tự nghĩ ra, không có thực trong lịch sử.