[Dịch] Tiên Hà Phong Bạo
Chương 1130 : Mộng cảnh triền miên
Ngày đăng: 21:41 15/09/19
Ngươi còn không buông tay, ta sẽ hô chủ nhân đấy…
Nha hoàn váy trắng ngoài mạnh trong yếu, hung hăng uy hiếp nói.
Tài tuấn trẻ tuổi tới Liễu ngữ cư bái phỏng, đơn giản là truy cầu ngưỡng mộ Liễu tiên tử, Từ Huyền này cũng sẽ không ngoại lệ.
- Ha ha ha… Chủ nhân của ngươi đang bế sinh tử quan, sẽ không có thời gian giải cứu ngươi đâu.
Từ Huyền giả bộ như không có hảo ý nhìn chằm chằm vào nha hoàn váy trắng.
Nói thật, nha hoàn bên người Liễu Vũ Yên này đặt trong tiểu giới bình thường, có thể nói là nhân gian tuyệt sắc. Khí chất siêu phàm không tầm thường, chỉ là ở bên người Liễu Vũ Yên nên hơi có vẻ ảm đạm thôi.
Mắt thấy Từ Huyền từng chút một tới gần.
- Ah… Cứu mạng!.!
Nha hoàn váy trắng trong cơn tuyệt vọng liền khóc lóc, dốc sức liều mạng giãy dụa, la lên.
- Dừng tay!.!
Một thanh âm nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng mà hơi có vẻ suy yếu truyền đến từ Liễu Ngữ Cư.
Từ Huyền trong nội tâm khẽ động, thanh âm này rất quen tai, có chút giống với Vũ Yên, nhưng cũng có chút khác nhau.
Két. . Một tiếng, từ trong Liễu Ngữ Cư đi ra một tiên tử mộng huyễn như băng tuyết, một đầu tóc trắng phất phới, sắc mặt tái nhợt.
- Vũ Yên!.!
Từ Huyền trong lòng hơi chấn, Liễu Vũ Yên trước mắt, dung mạo thân thể không khác gì trong hiện thực, nhưng tuyệt mỹ tiên tư kia lại hoàn toàn bị băng sương ngưng kết, một đầu mái tóc, biến thành tóc trắng tiêu lãnh thê lương, chỉ nhìn qua liếc, một cổ vô danh hàn ý liền bức ra, khiến người lạnh run.
Mộng cảnh, có thể chiếu rọi sự thật, đây chính là Liễu Vũ Yên trong mộng cảnh.
- Từ Huyền, không nghĩ tới ngươi là loại tiểu nhân vô sỉ này!.!
Liễu Vũ Yên dung nhan tái nhợt, trên người phát ra vô tận lãnh đống hoang vu, trong mắt lộ ra mấy phần thất vọng.
Từ Huyền buông nha hoàn váy trắng ra, lại cười nói:
- Vũ Yên, ngươi cuối cùng cũng đi ra.
Hắn làm như vậy, chính là vì bức Liễu Vũ Yên tự mình đi ra.
Chỉ có chính thức chạm mặt với Liễu Vũ Yên, Từ Huyền mới có thể tiến hành thi cứu với tổn thương về mặt ý cảnh của nàng.
- Từ đạo hữu đến cùng có gì ý?
Liễu Vũ Yên tựa hồ cũng nhìn ra chút ít mánh khóe, nàng trong mộng cảnh cũng không hề mất đi cơ trí.
- Ta lần này tới, là muốn nghiên cứu thảo thuận với Vũ Yên một hai.
Từ Huyền lại cười nói.
- Nghiên cứu thảo luận?
Liễu Vũ Yên cảm giác kỳ quặc, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mặt lộ vẻ nghi hoặc:
- Ngày ấy bên trong Mộng Huyễn Thiên Đường, ta bại bởi Cô Huyền, không biết về sau…
- Cô Huyền đã bị ta đánh bại.
Từ Huyền thong dong tự tin, ngay sau đó, hắn nói chuyện xảy ra sau đó cho Liễu Vũ Yên.
Liễu Vũ Yên sau khi nghe xong, mặt lộ vẻ mừng rỡ, đặc biệt là biết được Từ Huyền và Thiên Sư, toàn bộ chiến thắng, Nhiên Ma Quân Đoàn rút lui.
- Ngược lại là Vũ Yên, lần này sau khi tỉnh dậy, thân thể không được tốt, phương diện ý cảnh tựa hồ lại xuất hiện sơ hở mới, có thể cho ta nhìn xem không?
Từ Huyền bình tĩnh trấn định, tiếp tục nói.
Lấy quan hệ giữa hắn và Liễu Vũ Yên, đưa ra chút yêu cầu ấy cũng không tính quá mức.
- Tốt.
Liễu Vũ Yên hơi thâm ý liếc nhìn hắn, đưa Từ Huyền vào trong liễu ngữ cư.
Từ Huyền đi vào gian phòng, hơi có vẻ kinh ngạc, đây là một gian phòng giản lược tinh xảo, bàn trang điểm… cái gì cần có đều có, nghiễm nhiên là khuê phòng của nữ nhi.
Giờ phút này.
Liễu Vũ Yên ngồi ở giường trước, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt dễ thương mỉm cười, duỗi ra bàn tay thon dài như tuyết ngọc.
Từ Huyền khẽ giật mình, không nghĩ tới Liễu Vũ Yên lại phối hợp như thế .
- Từ đại ca, Vũ Yên biết rõ, đây là đang trong mộng cảnh… Cám ơn ngươi.
Trong mắt sáng không linh u cốc của Liễu Vũ Yên hiện động mấy phần cảm kích, hơi nước mông lung.
Từ Huyền chấn động, không nghĩ tới lại bị Liễu Vũ Yên nhìn thấu.
Hắn nhẹ gật đầu, hít sâu một hơi, đi vào giường trước, cầm chặt tay Liễu Vũ Yên.
Hí!.!
Vừa mới đụng vào tay Liễu Vũ Yên một cái, Từ Huyền chỉ cảm thấy một cổ lẫm đông chi ý đáng sợ, lập tức lan tràn vào thân thể linh hồn của mình.
Cũng may, Từ Huyền ở trong hiện thực từng hóa giải qua lực lượng của Đông chi nhận nên rất nhanh thúc dục mộng hồi , hóa giải cổ lực lượng này.
Nhưng mà hắn phát hiện, Liễu Vũ Yên cả người hoàn toàn bị lẫm đông khô hàn chi khí thẩm thấu, càng trở thành suối nguồn của cả phiến không gian này.
Từ Huyền vừa mới hóa giải một ít, trong cơ thể Liễu Vũ Yên sẽ lại một lần nữa sinh ra đời một ít, phảng phất liên tục không ngừng, vĩnh viễn không dừng không tận.
- Đây là lực lượng về mặt ý cảnh mặt, đối phương là người sáng lập mộng cảnh, ngươi làm như vậy, không cách nào giải quyết được căn nguyên.
Tàn hồn kiếp trước nhắc nhở.
Từ Huyền dừng tay, vẻ mặt ngưng trọng.
Lẫm đông khô hàn chi ý trên người Liễu Vũ Yên lại hoàn toàn khôi phục.
- Vũ Yên, ngươi cảm giác như thế nào?
Từ Huyền dò hỏi.
- Rất lạnh, rất lạnh. Toàn bộ thế giới, tựa hồ muốn ngủ say…
Liễu Vũ Yên suy yếu vô lực, toàn thân lạnh buốt. Trên mặt đẹp một mảnh mỏi mệt, mí mắt nhẹ nháy, tựa hồ tùy thời đều muốn chìm vào giấc ngủ.
- Ngàn vạn đừng cho nàng ngủ!.!
Tàn hồn kiếp trước gấp giọng nói.
Mà Liễu Vũ Yên trước mặt, mí mắt nặng trĩu, lạnh run, mệt mỏi chi ý càng đậm, lập tức muốn chìm vào giấc ngủ.
Từ Huyền thầm nghĩ không tốt, dưới tình thế cấp bách, một tay lấy Liễu Vũ Yên ôm vào trong ngực, dùng khí lực độ ấm cường đại của mình che chở cho nàng.
- Ngươi…
Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Vũ Yên hiển hiện một vòng đỏ ửng, một tia mệt mỏi kia đã rút lui vài phần.
Từ Huyền thấy hữu hiệu, dứt khoát hôn lên cặp môi đỏ mọng của Liễu Vũ Yên.
Liễu Vũ Yên hơi chút giãy dụa liền dừng lại, con mắt không linh u nhã dần dần lâm vào mê ly.
Một là nàng lạnh như băng suy yếu, vô lực giãy dụa. Hai là nàng cần nhiệt độ cơ thể ôn hòa của Từ Huyền để xua tan lạnh giá. .
Ôm hôn Liễu tiên tử như thế, trong lòng Từ Huyền tràn ngập hạnh phúc, đồng thời cảm giác một đoàn vô danh hỏa diễm, rào rạt lan tràn trong người, khiến hắn hôn môi càng điên cuồng, một tay cũng lớn mật tàn sát bừa bãi trên thân thể Liễu tiên tử.
- Không…
Liễu Vũ Yên hai gò má đỏ hồng, không khỏi chống cự.
Từ Huyền thoáng khiến động tác chậm lại, khiến mình trở nên càng ôn nhu, nhỏ nhẹ lẫm bẫm bên tai Vũ Yên, nói ra yêu thương trong lòng.
Cùng lúc đó, hắn âm thầm thúc dục mộng hồi .
Mộng hồi tấn chức tầng bảy, huyền ảo quảng đại vô cùng, Từ Huyền lần đầu tiên dùng thuật này thi triển trong mộng cảnh của đối phương.
”Cửa khẩu” trên người Liễu Vũ Yên bị phá đi từng chút một, ý nghĩ yêu thương trong long bị phóng thích từng chút một.
Từ Huyền rút đi váy trên người Vũ Yên, khẽ hôn lên mỗi tấc da thịt của nàng.
Nhưng hắn cũng không hoàn toàn lâm vào dục vọng, thúc dục Mộng Hồi Nghịch Mệnh đại pháp cảnh giới tầng bảy, dẫn dắt tâm thần Liễu tiên tử cùng lâm vào trong ý cảnh của mình.
Bá!.!
Hình ảnh trong giác quan hai người rất nhanh biến mất, đặt mình trong tràng cảnh khác.
Hình ảnh tràng cảnh, chính là Mộng Huyễn Thiên Đường.
Từ Huyền, Liễu Vũ Yên, ý thức từng người trở lại “Thân thể” của mình, dùng góc độ bao quát toàn bộ để quan sát tất cả tràng cảnh.