[Dịch] Tiên Hà Phong Bạo
Chương 138 : Tất cả đều là bảo vật.
Ngày đăng: 21:37 15/09/19
Nếu như chết vì kiếm thương, cái kia chính là tổn thương trên nhục thể, nếu như chết vì tâm thần bị thương, đó chính là nguồn gốc từ phương diện linh hồn.
So sánh xuống dưới, cái thứ hai đáng sợ hơn mấy trăm lần!
Bởi vì cái gọi là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, mà công kích ở phương diện linh hồn kia, càng là khó lòng phòng bị.
Ở mọi người nhìn soi mói, tứ chi của Vạn Phúc Sơn còn cuộn lấy mình, kinh hoàng sợ hãi, lòng còn sợ hãi nói:
- Trong đại điện. . . Coi chừng thanh kiếm kia. . .
Kiếm?
Mấy người không hiểu chút nào, Nhạc Phong hỏi:
- Có sinh linh cường hoành gì không?
- Không có. . . Tất cả đều là bảo vật!
Trong mắt Vạn Phúc Sơn ẩn ẩn có chút không cam lòng, muốn đứng dậy, lại toàn thân kiệt lực, không thể động đậy.
Tất cả đều là bảo vật!
Mọi người nghe vậy, trong mắt không khỏi lập loè hưng phấn, khó có thể áp chế rung động trong lòng.
Nhạc Phong trước phái ra một người, mang Vạn Phúc Sơn ra khỏi linh điện.
Con mắt những người còn lại, đều liếc về phía bậc thang kia, nửa vui nửa buồn.
Kiếm Tông Nhiếp Hàn, xung trận lên trước dẫn đường, Từ Huyền cũng phát hiện khí tức trên người hắn so với dĩ vãng cường hoành hơn nhiều lắm, hiển nhiên đã đột phá Luyện Khí tứ trọng.
Đi!
Mọi người nhao nhao đạp vào bậc thang, đi nhanh về phía trước.
Giờ khắc này, ở bên trong toàn bộ linh điện, tĩnh mịch im ắng.
Mỗi bước ra một bước, vẻ lăng lệ ác liệt này càng lạnh thấu xương, càng phát ra mãnh liệt đáng sợ.
Khi tới bậc thang cuối cùng, đại bộ phận đệ tử đều là hô hấp dồn dập, tựa hồ có chút tâm thần không khống chế được.
Từ Huyền đã cảm nhận được lực lượng thần bí quanh quẩn thân thể mình kia. Lạnh như băng, bá đạo, bạo động, phảng phất muốn trong khoảnh khắc nhảy vào trong cơ thể, xé thân thể của mình thành phấn vụn.
- Chậc chậc, rất có ý tứ, may mắn ngươi đã hoàn thành đệ cửu biến Nhiếp tự quyết.
Tựa hồ tàn hồn kiếp trước thời thời khắc khắc đều đang thông qua y thức của Từ Huyền, quan sát tình huống ngoại giới.
Từ Huyền quả nhiên cảm thấy được, ý chí của mình đối với cổ lực lượng thần bí này, có sức chống cự nhất định, ngược lại so với đệ tử tiên môn bình thường thì nhẹ nhõm hơn chút ít.
Mọi người vừa bước lên bậc thang cuối cùng, tất cả mọi người giật mình.
Hiện ra trước mắt chính là một không gian đại điện ngũ sắc lộng lẫy, phía dưới là sàn nhà màu đen cứng rắn, chỉ sợ so với tài liệu pháp khí còn cứng ngạnh hơn, đẳng cấp không cách nào đánh giá, có thể khẳng định chính là, trên trận không người nào có thể tổn thương mảy may.
- Trời ạ. . . Hắc Huyền Thiết Thạch!
Từ Huyền nhận ra lai lịch vật liệu dưới chân, vật ấy cho dù là tùy tiện một khối lớn cỡ bàn tay, giá trị ít nhất cũng phải mấy chục vạn linh nguyên tệ, chớ nói chi dưới chân toàn bộ do Hắc Huyền Thiết Thạch cấu thành.
Hắn hít sâu một hơi, tận lực để cho mình tỉnh táo lại.
Bởi vì Từ Huyền hiểu rõ một chút, tu luyện giả Luyện Thần kỳ trở xuống, căn bản không có khả năng tổn thương Hắc Huyền Thiết Thạch này, chớ nói chi là mang nó ra bên ngoài Bí Cảnh.
Vạn Phúc Sơn kia nói trong đại điện này, toàn bộ là bảo vật, tuyệt không phải khoa trương, ngay cả dưới sàn nhà, cũng là giá trị xa xỉ.
Toàn bộ quảng trường trong đại điện, đều chiếu rọi một tầng kết giới trận pháp ngũ sắc lộng lẫy, một cổ lực lượng Hạo Nhiên bao la, áp chế khí tức lăng lệ ác liệt lạnh như băng bên trong này.
Giờ khắc này, người đứng ở phía trước, ánh mắt đều bị vật gì đó hấp dẫn.
Từ Huyền tập trung tư tưởng xem xét, chỉ thấy trong sân rộng, có một cái giếng cổ đường kính hơn một trượng, chảy ra linh dịch trong suốt như trân châu, lập loè ánh sáng mê người.
Bên trên giếng cổ, cắm một thanh cổ kiếm tàn phá, nhưng vẫn rất lộng lẫy, mơ hồ có thể thấy được hỏa vân tử mang, chỉ có điều tương đối ảm đạm.
Ánh mắt chạm đến thanh kiếm này, tâm thần của Từ Huyền chấn động, linh hồn như bị sét đánh, vội vàng vận chuyển Nhiếp tự quyết, cảm giác này mới dần dần biến mất.
Mà vài tên đệ tử ở bên cạnh kia, khi ánh mắt nhìn chăm chú cổ kiếm, lập tức kêu rên liên tục, càng nhiều người nhổ ra một búng máu.
Đồng thời ở trên không giếng cổ kia, lơ lửng một viên phật châu, một mảnh lá sen màu xanh, cùng lực lượng trận pháp câu thông, áp chế cổ kiếm phía dưới.
Trừ lần đó ra, giữa không trung quảng trường này, còn có bốn năm kiện pháp bảo cùng loại, lơ lửng giữa không trung, cộng đồng duy trì lực lượng kết giới ngũ sắc kia.
- Những... pháp bảo này. . . Ít nhất đều là cấp bậc linh khí!
Kiếm Tông Bạch Phan, cưỡng chế cuồng hỉ ở trong lòng.
Linh khí, chính là pháp bảo tương đối trân quý trong tu luyện giới, có đủ linh tính nhất định, uy năng của nó viễn siêu pháp khí, nghe nói chỉ có Luyện Thần kỳ mới có thể phát huy uy năng chính thức của nó. Luận giá trị, linh khí này là hơn pháp khí không chỉ gấp mười lần.
Cần biết phần đông đệ tử tiên môn trên trận, trong tay chỉ có một hai kiện pháp khí hạ phẩm, Chân truyền đệ tử mới có pháp khí trung phẩm, ngay cả một kiện pháp khí thượng phẩm cũng không có, thì có tư cách gì nói đến linh khí chứ?
Linh khí đối với những đệ tử ở đây mà nói, bình thường là khó có thể nhìn thấy, lúc này lại thoáng cái chứng kiến nhiều như vậy.
- Nhìn bên cạnh!
Ngón tay Cổ sư huynh chỉ đến vị trí càng sâu bên cạnh giếng cổ, ở bên trong ánh sáng ngũ sắc lộng lẫy, có thể chứng kiến một cái bàn đá.
Bên cạnh cái bàn đá kia bày đặt mấy bồ đoàn cũ nát, lờ mờ còn nằm mấy khô lâu hình người.
Bàn đá ở ngay bên cạnh giếng cổ, lờ mờ có thể tưởng tượng tràng cảnh, đã từng có mấy vị cường giả, ngồi ở bên cạnh giếng cổ, đàm tiếu luận đạo.
Ánh mắt của Từ Huyền, vốn là bị cổ kiếm tàn phá ở bên trong giếng cổ hấp dẫn, sau đó lại bị khung xương hình người trước bàn đá kia hấp dẫn.
Mấy cổ khung xương hình người này, ở dưới tuế nguyệt ăn mòn, trắng nuột óng ánh như trước, phát ra một cổ khí tức linh vận.
- Cách mấy trăm năm, cốt cách ẩn chứa linh vận như trước, mấy người kia năm đó chỉ sợ đã bước vào Kim Đan đại đạo.
Nhạc Phong xa xa ngưng mắt nhìn mấy cổ khung xương hình người kia, trong mắt tràn ngập kính sợ.
Mà càng làm cho người không thể tưởng tượng nổi chính là, mấy cường giả ở trong truyền thuyết kia, hình như là đồng thời vẫn lạc ở nơi này.
Bọn họ là tổ tông của hai phái Tinh Vũ Sơn năm đó? Đến cùng là một hồi tai nạn như thế nào, lại đưa đến bọn hắn tập thể vẫn lạc?
- Chậc chậc, mấy khung xương này năm đó đều là Ngưng Đan kỳ trở lên, thức tỉnh nhiều năm như vậy, lúc này rốt cục gặp được tu luyện giả chính thức, đáng tiếc đã vẫn lạc mấy trăm năm.
Tàn hồn kiếp trước thở dài nói.
Từ Huyền lại không có thời gian nghe hắn nói, tâm thần đều bị những bảo vật kia hấp dẫn.
Hơn nữa bên cạnh những khung xương này, lờ mờ có thể thấy được túi trữ vật khi còn sống lưu lại.
Túi trữ vật của Ngưng Đan kỳ cường giả!
Đây đối với mọi người trên trận mà nói, là hấp dẫn gần như trí mạng.