[Dịch] Tiên Hiệp Thế Giới
Chương 168 : Đấu đá
Ngày đăng: 13:35 26/08/19
Dương Hóa Long, đây là lần thứ hai Diệp Vân nghe thấy cái tên này, lần trước là từ trong miệng của bọn Chung Ưng nói ra. Nghe nói tên này trong nội môn hô phong hoán vũ ghê lắm, mà còn là thủ lĩnh của Quân Tử Đường, thế lực đệ nhất trong nội môn gì đó nữa.
Một thời gian trước đây, đối với Diệp Vân mà nói thì nội môn là một nơi cách xa xôi không có giới hạn, cuối cùng chỉ sợ cả đời cũng không thể nào bước chân vào nội môn một bước. Có thể trở thành một gã đệ tử ngoại môn cũng đã là một bước lên trời, trở thành kẻ đứng trên vạn người rồi.
Nhưng mà một lần gặp gỡ không tưởng đã cải biến vận mệnh của Diệp Vân. Tiên Ma Chi Tâm xuất hiện khiến cho thân thể của hắn trở nên ngưng luyện và nâng cao lên gấp mười lần thậm chí gấp trăm lần. Từ đó về sau tu vi của hắn tiến triển cực nhanh đến mức không thể ngăn cản.
Trên con đường tu tiên, số mệnh là quan trọng nhất. Chỉ cần có được vận may cực kỳ to lớn, như vậy mặc kệ mình gặp phải hiểm cảnh gì đều có thể biến nguy thành an.
Diệp Vân không dám nói chính mình có được vận may to lớn, nhưng mà hắn cảm thấy vận may của mình coi như không tệ. Bằng không mà nói, Tiên Ma Chi Tâm cũng sẽ không rơi vào trong cơ thể của hắn. Ở trong mộ lớn, hắn cũng không thể biến nguy thành an biết bao nhiêu lần, để rồi cuối cùng vơ vét hết toàn bộ trân tàng địa bảo trong mộ lớn không để sót lại chút gì. Ngay cả tu sĩ Kim Đan Cảnh như Hoa Vận thiếu chút nữa cũng bị hắn giết chết, xóa sạch thần hồn.
Đột nhiên, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, trong lòng Diệp Vân bỗng nhiên hiện ra ba bóng người một cách khó hiểu.
Người thứ nhất chính là Thẩm Mặc gầy gò. Thằng nhóc này nhỏ hơn hai tuổi so với Diệp Vân nhưng tốc độ hấp thu Linh thạch lại nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Lúc ấy dù cho thân thể Diệp Vân đã được Tiên Ma Chi Tâm cải tạo, tốc độ hấp thu Linh thạch so với đệ tử bình thường đã nhanh hơn gấp mười lần, nhưng so ra vẫn còn kém hơn so với Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc và Diệp Vân chia tay nhau đã được mấy tháng. Sau khi hắn bị Lan trưởng lão mang lên cao tầng Thiên Chúc Phong thì mãi tới giờ vẫn không có tin tức gì. Cũng không biết lúc này tu vi của hắn đã tiến triển đến mức nào rồi?
Người thứ hai là một cô bé. Trong đầu Diệp Vân rõ ràng hiện lên một cô bé có thân hình nhẹ như chim yến, quần trắng bồng bềnh, mũi bàn chân điểm nhẹ vài cái vào vách núi đá trong nháy mắt đã bay đến trăm trượng.
Quân Nhược Lan!
Cô bé này có thiên phú cực cao và tiềm lực cực lớn. Lúc tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn, nàng là người đầu tiên nhảy lên đỉnh núi, bồng bềnh mà đi, sau đó liền không biết tung tích, không biết là đã bị đưa thẳng vào nội môn Thiên Chúc Phong hay là đi địa phương khác rồi. Tóm lại, cô bé này có thiên phú dị bẩm, thành tựu sau này tuyệt đối không thấp, chẳng qua là không biết hôm nay tu vi đạt đến cảnh giới gì rồi.
Mà người thứ ba chính là một gã thiếu niên, một gã thiếu niên kiêu căng mà thiên phú cực cao. Thiên phú và xuất thân của hắn cao đến nỗi dù là Lan Trưởng lão cũng không dám làm hắn khó xử.
Hắn chính là Mộ Dung Vô Ngân, nghe đâu là đệ đệ ruột của thanh niên lĩnh tụ một đời của Thiên Kiếm Tông, Mộ Dung Vô Tình.
Diệp Vân vẫn còn nhớ rõ Mộ Dung Vô Ngân đã từng nói qua: Nếu như tu vi của hắn có thể đạt tới Luyện Khí Cảnh, như vậy Mộ Dung Vô Ngân sẽ tìm Diệp Vân để hắn giúp đỡ.
Khóe miệng của Diệp Vân không khỏi hiện lên một nét vui vẻ mơ hồ. Tu vi của Mộ Dung Vô Ngân ngày đó chẳng qua là Luyện Thể Cảnh ngũ trọng, nhưng mà hắn lại có một loại khí độ cùng thực lực của đệ nhất nhân dưới Luyện Khí Cảnh. Hiện tại mấy tháng đã qua, chỉ sợ tu vi của hắn sớm đã đột phá đến Luyện Khí Cảnh, dưới sự trợ giúp của ca ca Mộ Dung Vô Tình của hắn, thì tiền đồ không thể ước lượng được.
Lúc đầu Diệp Vân còn cảm thấy có chút khó hiểu vì sao trong đầu đột nhiên xuất hiện bóng dáng của ba người này. Nhưng sau đó trong lòng hắn chợt rõ ràng, ba người này xuất hiện trong đầu chính là phản ánh những bí mật che giấu sâu trong tâm linh của hắn.
Tiểu tử Thẩm Mặc này không sợ chết mà dám tranh luận cùng với người của Tông Luật Điện, muốn đồng sinh cộng tử với Diệp Vân, nghĩa khí ngút trời.
Quân Nhược Lan, vào lúc khảo hạch đệ tử ngoại môn, nàng chính là đối tượng khiến tất cả mọi người khiếp sợ. Tu vi và huyết mạch của nàng đều hơn xa mọi người, trong giây phút đó đã trở thành mục tiêu theo đuổi ẩn giấu ở sâu trong lòng mọi người.
Về phần Mộ Dung Vô Ngân, Diệp Vân biết sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại hắn. Hắn đã nói: Đợi đến lúc tu vi Diệp Vân đạt đến Luyện Khí Cảnh sẽ tìm hắn hỗ trợ. Không cần biết là hắn có giữ lời hay không, chỉ bằng ca ca Mộ Dung Vô Tình của hắn là đã đủ để trở thành mục tiêu theo đuổi sắp tới trong lòng của Diệp Vân.
Trong thí luyện ở Linh Thứu Phong, Diệp Vân giết chết Chung Ưng và Chân Hoa Thành rồi lấy được lệnh bài của bọn họ. Nhìn khắp nơi đã không còn ai có thể uy hiếp được hắn. Cái gọi là khảo hạch gì đó đã trở thành sân khấu biểu diễn chỉ của riêng Diệp Vân.
Tin tức Chân Hoa Thành bị giết rất nhanh đã truyền ra ngoài. Chân Hoa Thành có tu vi Luyện Khí Cảnh ngũ trọng, từ đệ tử áo tím bị giáng xuống thành đệ tử áo đen. Diệp Vân có thể giết được gã cho thấy tu vi của hắn đã vượt quá tưởng tượng của mọi người.
Quan trọng nhất là, gần như tất cả đệ tử tham gia lần khảo hạch đệ tử nội môn này liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy được cảnh giới của Diệp Vân, chẳng qua là chỉ là Luyện Khí Cảnh nhất trọng cỏn con.
Mới Luyện Khí Cảnh nhất trọng mà đã có thể giết chết Chân Hoa Thành, như vậy thành tựu sau này của Diệp Vân còn cần phải nói thêm nữa sao? Đối với hắn mà nói, chỉ sợ khảo hạch đệ tử nội môn đơn giản giống như trò chơi trẻ con mà thôi.
Lúc Diệp Vân xuất hiện ở trước mặt mọi người, hầu như trong mắt tất cả mọi người đều mang theo vẻ kính sợ vô cùng.
"Các ngươi nói xem, trong nhóm đệ tử chúng ta ai sẽ là người có thể trở thành đệ tử nội môn?”
"Những người khác ta không biết, nhưng mà ta biết rõ khảo hạch đệ tử nội môn đối với Diệp sư huynh mà nói chỉ là trò chơi trẻ con, không có bất kỳ khó khăn gì."
"Chúng ta thật sự là sống uổng rồi. Nhập môn sớm hơn so với người ta mấy năm nhưng thực lực lại thua xa lắc xa lơ.”
"Hóa ra ngươi không phục Diệp sư huynh sao? Con đường tu tiên nào có phân chia trước sau, vốn dĩ mọi thứ đều lấy thực lực ra nói chuyện. Diệp sư huynh cho dù nhập môn sau nhưng tu vi của hắn vượt qua chúng ta, chính là người đến trước, cho nên hắn chính là sư huynh của chúng ta."
"Nói rất đúng, sau này chúng ta còn phải nhờ cậy Diệp sư huynh dẫn dắt. Tất cả mọi người đều là đệ tử đồng môn, nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải."
"Giúp đỡ lẫn nhau? Ngươi nói mà không biết ngượng sao? Sau này chỉ cần Diệp sư huynh chỉ điểm chúng ta một chút là tiền đồ của chúng ta đã không thể nào tưởng tượng được rồi.
“Đúng đúng đúng, nhìn xem ta nói gì này. Ta đã nói mà không suy nghĩ rồi.”
Đám đệ tử đứng cách Diệp Vân khoảng mười trượng bắt đầu a dua nịnh hót, tâng bốc như thủy triều. Ngay cả Chân Hoa Thành mà cũng chết trong tay Diệp Vân, có thể thấy được gã Diệp Vân này hung tàn đến cỡ nào. Phải biết rằng lần khảo hạch này chỉ cần bóp nát hộ phù bảo vệ tính mạng là có thể an toàn rời đi. Thế nhưng ngay cả hai đại cao thủ Chân Hoa Thành và Chung Ưng cũng không kịp bóp nát hộ phù đã bị giết chết. Qua đó chúng ta có thể thấy sơ được tu vi của Diệp Vân mạnh đến mức nào.
“Không sao, sau này Diệp sư huynh chính là trụ cột của Thiên Kiếm Tông chúng ta, chẳng lẽ lại thèm chấp nhặt với ngươi.”
Đám đệ tử chia thành hai bên trái phải đứng trước người Diệp Vân thi nhau nịnh hót, vỗ mông ngựa như nước thủy triều.
Diệp Vân nét mặt không đổi vẫn thản nhiên nhìn mọi người.
“Đám người này vỗ mông ngựa như vậy mà không xấu hổ sao?” Dư Minh Hồng đứng bên cạnh Diệp Vân, cau mày quát.
“Tiểu Dư ngươi không hiểu chuyện này đâu, mấy tên này nếu như ngay cả nịnh nọt cũng không biết thì đã sớm chết vài lần rồi, làm gì còn sống đến hôm nay.” Đoàn Thần Phong vẻ mặt giễu cợt, bỗng nhiên cười hắc hắc nói: “Tuy nhiên thật lòng thì có ai lại không thích được người khác nịnh nọt đây, nếu ta là Diệp Vân thì khi nghe những tiểu tử này nói nhất định sẽ rất thoải mái.”
Dư Minh Hồng đầu đổ đầy mồ hôi, trực tiếp im lặng.
Diệp Vân nhìn mọi người, bỗng nhiên giơ tay phải lên.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ đều yên lặng, không chút âm thanh, tất cả mọi người ngừng thở. Cả cánh rừng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
“Có lệnh bài thì đứng ra.”
Ba người Diệp Vân có tổng cộng mười sáu chiếc lệnh bài nên bên ngoài sẽ còn lại mười bốn chiếc.
Chỉ thấy có mấy người đi ra từ trong đám người, sau đó lấy ra lệnh bài đặt trong lòng bàn tay. Diệp Vân nhìn qua thấy có tổng cộng mười người đi ra, tuy nhiên trong tay bọn hắn cũng chỉ có một chiếc lệnh bài, nói cách khác là vẫn còn bốn chiếc lệnh bài bên ngoài.
“Còn bốn miếng nữa đâu? Thế nào? Không muốn giao ra đây sao?” Đoàn Thần Phong bước lên một bước, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
Dư Minh Hồng thì kinh ngạc hỏi nhỏ: “Đoàn sư huynh, lệnh bài của chúng ta không phải đủ rồi à? Còn lấy của họ làm gì?”
“Ngươi đúng là ngu ngốc, lệnh bài nhiều sao? Chỉ cần chúng ta khống chế được lệnh bài thì tương đương với việc chúng ta có thể hoàn toàn nắm giữ trong tay số đệ tử tham gia khảo hạch nội môn.” Đoàn Thần Phong giọng nói lạnh lùng trả lời.
“Thế nhưng chúng ta nhất định có thể thông qua khảo hạch trở thành đệ tử nội môn thì cần gì phải làm điều ác với người khác, cướp lấy tư cách của bọn hắn?” Dư Minh Hồng nhíu mày nói nhỏ.
“Chúng ta không cướp đoạt tư cách của bọn hắn, chỉ là muốn phân phối lại lệnh bài một lần nữa mà thôi.” Âm thanh thản nhiên của Diệp Vân truyền đến, giống như tiếng sét vang lên trong tai mỗi người.
Trong chớp mắt, toàn bộ đám người trở nên xôn xao.
Phải biết rằng tổng cộng chỉ có ba mươi chiếc lệnh bài, mà đệ tử tham gia khảo hạch lại rất đông nên không có khả năng mỗi người đều có một chiếc. Trước đây đều là đệ tử có thực lực cao cướp đoạt hầu như toàn bộ lệnh bài, những đệ tử có tu vi bình thường thì gần như không có bất kỳ cơ hội nào.
Bây giờ Diệp Vân nói muốn thu hồi lệnh bài để phân phối lại lần nữa làm cho những đệ tử này lập tức sôi trào.
“Còn bốn chiếc lệnh bài nữa đâu? Thật sự cho rằng ta không tìm ra người giữ sao?” Lông mày Diệp Vân chau lên, giọng nói trở nên lạnh lùng.
Âm thanh của hắn rơi vào trong tai nhiều người giống như dao lạnh, đâm thủng màng nhĩ.
“Diệp… Diệp sư huynh, ta có thể giữ lại một chiếc không?”
Rốt cuộc thì một gã đệ tử áo đen cũng nhịn không được đi ra, cầm trong tay bốn chiếc lệnh bài. Người này tu vi đã đạt đến Luyện Khí Cảnh tứ trọng nên cũng không bất ngờ khi hắn có được bốn chiếc lệnh bài.
“Chẳng lẽ ngươi không nghe ta nói sẽ phân phối lại lệnh bài một lần nữa sao?” Diệp Vân giọng nói thản nhiên, mang theo một cỗ ý tứ không thể làm trái.
Tên đệ tử áo đen kia khóe miệng co giật, trong mắt đầy vẻ không muốn, tiếp tục hỏi: “Không biết Diệp sư huynh sẽ phân phối như thế nào?”
Diệp Vân mỉm cười, nói: “Rất đơn giản, ta sẽ đấu giá, ai ra giá cao hơn thì được. Tuy nhiên, các ngươi cũng không nên kêu loạn giá. Đến lúc đó mua không nổi thì đừng trách ta không khách khí.”
Đấu giá?
Một đám đệ tử nhất thời nhìn nhau. Bọn hắn dù tưởng tượng như thế nào cũng không nghĩ tới phương pháp phân phối lại một lần nữa của Diệp Vân sau khi thu hồi lệnh bài sẽ là đấu giá.
“Đúng. Đấu giá như vậy mới công bằng.”
Một gã đệ tử áo vàng đột nhiên kêu lên, thoạt nhìn hắn rất tự tin.
“Không sai, rốt cuộc bảo vật trân quý hai mươi năm nay của ta, hôm nay cũng có tác dụng rồi.”
“Nói như vậy, với ta lấy được một chiếc lệnh bài thì dễ như trở bàn tay rồi, lại vô cùng đơn giản.”
“Diệp sư huynh, ngươi cũng đừng nói nhảm nửa mà bắt đầu ngay đi, người nào trả giá cao là được.”
Một đám người hầu như là đều ủng hộ. Chỉ có những người đã giao ra lệnh bài mặc dù không hiện ra bộ dạng đau khổ, nhưng cũng là cười vui miễn cưỡng.
Tìm được một chiếc lệnh bài khó khăn như thế nào, bây giờ Diệp Vân chỉ nói một câu liền bị mang ra để phân phối lại lần nữa. Có mấy người hận không thể bóp nát hộ phù để rời khỏi đây. Nhưng mà một khi ly khai thì dù cho đạt được lệnh bài cũng không cách nào đạt được tư cách khảo hạch đệ tử nội môn, cho nên bọn họ chỉ có thể lưu lại để tham dự đấu giá.
Dư Minh Hồng và Đoàn Thần Phong trợn mắt há mồm nhìn Diệp Vân. Người này làm muốn làm gì đúng là không thể đoán được hắn!