[Dịch] Tiên Hiệp Thế Giới

Chương 182 : Hấp Thu Toàn Bộ

Ngày đăng: 13:35 26/08/19

Chân khí cường hãn mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng từ trên Vô Tình kiếm chậm rãi truyền sang. Diệp Vân hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng. Lấy tu vi của hắn đúng là không thể nào cản lại được luồng chân khí này, đúng là điều khó có thể tin tưởng. Nhưng mà, chuyện như vậy lại đang diễn ra trước mắt. Trong mắt Mộ Dung Vô Ngân lúc này hiện lên vẻ châm chọc. Những ngày qua, Diệp Vân hết lần này đến lần khác gặp được kỳ ngộ, không phải linh khí bất phàm thì đều là những bảo vật, nếu như mang ra toàn bộ thì hắn muốn ngăn cản cũng có chút phiền toái. Thế nhưng, Mộ Dung Vô Ngân lại không ngờ là Diệp Vân kia, chỉ dựa vào chút linh dịch của Thất trưởng lão mà dám tiến hành so đấu chân khí với hắn, đúng là ngây thơ tới cực điểm. Mộ Dung Vô Ngân thời điểm mới ngửi thấy mùi linh dịch này thì cũng không có để ý lắm. Nhưng sau khi cảm thấy từ trong linh dịch này ẩn chứa năng lượng bất phàm thì trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Lúc này thì hắn liền minh bạch, bên trong Vô Ảnh Phong cũng chỉ có vài người có thể luyện chế ra được loại linh dịch này, mà Thất trưởng lão cũng chính là một người trong số đó. Tuy rằng Mộ Dung Vô Ngân đã rởi khỏi Thiên Chúc Phong, thế nhưng cũng khá hiểu đám người Diệp Vân, sau khi ngửi thấy mùi hương này thì hắn lập tức nghĩ tới Thất trưởng lão. Mộ Dung Vô Ngân không khỏi cười lạnh. Thất trưởng lão đúng là có tu vi rất cao, nghe nói khoảng cách đến Kim Đan cũng chỉ nửa bước nữa mà thôi. Thế nhưng, lão gia hỏa này đầu óc lúc nào cũng điên điên khùng khùng, căn bản không đáng để hắn để mắt đến. Coi như Diệp Vân có thể trở thành đệ tử thân truyền của lão thì trong mắt Mộ Dung Vô Ngân hắn, vẫn còn xa mới có thể so sánh với ca ca Mộ Dung Vô Tình của hắn. Với lại, xét toàn bộ tại Thiên Kiếm Tông, người mà có thể so sánh với hắn cũng chỉ có vài ba người mà thôi. “Ếch ngồi đáy giếng mà cũng muốn ngó tới trời cao.” Mộ Dung Vô Ngân cười lạnh một tiếng, chân khí trong tay liền vận chuyển, hùng hổ tuôn ra. Diệp Vân liền cảm thấy một luồng lực lượng trào lên như cơn sóng, hung hăng truyền sang một cách mãnh liệt. Gương mặt hắn đỏ bừng, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi, nhưng mà vừa mới chảy ra đã bị bốc hơi đi hết. “Xem ra Diệp Vân đã không thể ngăn cản nổi nữa rồi. Tu vi của hắn tăng lên cực nhanh, nhưng mà căn cơ vẫn có chút bất ổn.” Đại trưởng lão Thuần Vu Diễn nhìn thấy hết thảy, không khỏi than nhẹ. Lan trưởng lão vừa vặn đứng bên cạnh, lông mày chau lại, nói ra: “Tuy rằng căn cơ Diệp Vân bất ổn, thế nhưng hắn không phải là người lỗ mãng. Nếu như hắn đã lựa chọn thi đấu chân khí với Mộ Dung Vô Ngân để phân ra thắng bại thì chắc hẳn là có tính toán riêng của mình.” “Còn có tính toán gì nữa chứ. Hắn cho rằng chỉ cần uống linh dịch của Thất trưởng lão, nhanh chóng hồi phục lại chân khí mà có thể không kiêng nể chút nào, muốn đánh bại Vô Ngân, đúng là ngây thơ đến cực điểm.” Trong mắt Mộc trưởng lão hiện lên vẻ vui mừng, nói. Thuần Vu Diễn và Lan trưởng lão nhíu mày, cũng không hề lên tiếng nữa. Bên kia, chúng đệ tử dường như đều dừng cả hô hấp lại, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào. Từ góc độ của bọn họ mà nói thì hầu hết đều ủng hộ Diệp Vân. Mộ Dung Vô Ngân quá mức kiêu ngạo, căn bản không hề để chúng đệ tử tham gia khảo hạch ở trong mắt, ngay cả heo chó cũng không bằng. “Tên Mộ Dung Vô Ngân này quả là lợi hại, chân khí lại có thể vượt qua cả Diệp Vân.” Trên mặt Đoàn Thần Phong hiện ra vẻ sốt ruột, hận không thể xông lên, nói. “Đoàn sư huynh không cần phải gấp. Nếu như Diệp sư huynh đã lựa chọn phương thức chiến đấu đơn giản nhất nhưng cũng nguy hiểm nhất này thì tự nhiên là có tính toán riêng của mình, chúng ta cứ chờ xem là được.” Dư Minh Hồng được Diệp Vân chỉ điểm hai câu, lúc này sự nôn nóng trong lòng đều tiêu tán, trở nên vô cùng trầm ổn. “Cứ chờ cái đầu ngươi ấy. Nếu như Diệp Vân không thể chống lại thì chỉ có một kết cục là hình thần câu diệt, đạo tử linh tiêu mà thôi, ngươi nghĩ ta có thể không vội được sao? Nếu như hắn chết rồi thì ta và ngươi cũng không có kết cục tốt đẹp đâu. Mộ Dung Vô Ngân kia chắc chắn sẽ không buông tha cho chúng ta.” Đoàn Thần Phong chau mày, phẫn nộ quát lên. “Ta không tin là Thiên Kiếm Tông cứ để cho Mộ Dung Vô Ngân một tay che trời, càng không tin là Diệp sư huynh cứ như vậy mà bó tay. Ta khẳng định là hắn vẫn đang tính toán điều gì đó, chỉ cần một chiêu quyết định là có thể đổi thế cờ ngay.” Dư Minh Hồng vẫn không nhanh không chậm nói ra, mang theo một cảm giác bình tĩnh khó có thể nói ra bằng lời được. Đoàn Thần Phong nghe vậy thì chỉ hừ một tiếng, cũng không nói gì thêm nữa. Trên quảng trường Diễn Vũ Điện, hai tên thiếu niên cứ lẳng lặng mà đứng, Vô Tình Kiếm và Tử Ảnh kiếm chạm nhau, chỉ thấy từng luồng chân khí mà mắt thường khó có thể thấy được, từ trên người Mộ Dung Vô Ngân tuôn ra, rót vào Vô Tình Kiếm rồi ép về phía Diệp Vân. Mộ Dung Vô Ngân cười lạnh, tựa hồ như đang thấy Diệp Vân bị chân khí của mình phá nát thân thể, quấy nát lục phủ ngũ tạng. Diệp Vân nhíu mày, sắc mặt ngày càng ngưng trọng. Đột nhiên, trong mắt hắn bắn ra một đạo tinh mang, rồi quát khẽ một tiếng: “Hút hết cho ta!” Trong đôi mắt hắn, một đạo ánh sáng đen trắng nhàn nhạt hiện lên, hình thành một vòng xoáy, sau đó liền tiêu tán. Mộ Dung Vô Ngân bỗng thấy lực đối kháng của Diệp Vân yếu đi thì lập tức vui mừng quá đỗi. Đây chính là dấu hiệu chứng tỏ Diệp Vân đã không còn sức chống trả nữa, chỉ cần tăng lực thêm một chút nữa thì liền khiến cho chân khí xâm nhập vào cơ thể của hắn. Hai luồng chân khí bất đồng trong cơ thể sẽ tạo thành thế thủy hỏa bất dung, tàn sát bừa bãi trong cơ thể hắn. Sắc mặt Diệp Vân lúc này trắng bệch, lui về phía sau một bước. Trong chớp mắt, Mộ Dung Vô Ngân truyền ra chân khí càng cường đại hơn, từ trong Vô Tình Kiếm truyền sang Tử Ảnh Kiếm, sau đó chui vào bàn tay của Diệp Vân. Mộ Dung Vô Ngân vui mừng quá đỗi. So đấu chân khí thì kết quả cuối cùng chỉ có hai trường hợp. Một là cân sức cân tài, người này không thể làm gì được người kia. Mà trường hợp thứ hai chính là, một bên bị chân khí đối phương xâm nhập vào cơ thể, không chết thì cũng trọng thương. Chân khí của Mộ Dung Vô Ngân lúc này giống như ngựa hoang thoát cương, theo kinh mạch trong tay của Diệp Vân, dũng mãnh truyền sang, mong muốn phá hủy toàn bộ chân khí của hắn, khiến cho lục phủ ngũ tạng, xương cốt huyết dịch đều xoắn thành mảnh vụn. “Chết đi! Đồ ếch ngồi đáy giếng!” Bàn tay của Mộ Dung Vô Ngân đẩy ra, Vô Tình Kiếm phát ra ánh sáng chói lòa, gần như chiếu sáng khắp cả thiên địa vậy. Ngay tại thời điểm kiếm quang sáng chói thì Mộ Dung Vô Ngân thấy vẻ mặt của Diệp Vân lúc này không có chút hoảng sợ, không có nửa điểm không cam lòng, chỉ có một sự bình tĩnh thong dong mà thôi. Sao hắn lại có thái độ như vậy? Hay là hắn đã cam chịu kết cục như vậy? Mộ Dung Vô Ngân cũng không có thời gian đi suy nghĩ những thứ này. Hắn chỉ biết là, chân khí của mình đã xâm nhập vào thân thể của Diệp Vân thì Diệp Vân cũng chỉ có một kết cục đang chờ phía trước, đó chính là cái chết mà thôi. Chân khí trào lên, giống như một con mãnh long, muốn xé nát cơ thể của Diệp Vân. Nhưng mà, lúc chân khí của Mộ Dung Vô Ngân chui vào cơ thể của Diệp Vân thì hắn lại kinh ngạc phát hiện ra, trong cơ thể của Diệp Vân trống rỗng, không có chút chân khí nào cả. Cho dù là chân khí bị tiêu hao thì cũng phải còn xót lại một chút dấu vết. Nhưng bây giờ, rõ ràng lại không có chút nào, tựa như tấm thân thể này chưa từng tu luyện qua một chút nào cả vậy. “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có thể quỷ dị như vậy?” Mộ Dung Vô Ngân khẽ giật mình, chân khí đang không ngừng truyền sang liền dừng lại. Đúng vào lúc này thì Mộ Dung Vô Ngân bỗng nhiên cảm thấy có một luồng hấp lực từ trong cơ thể Diệp Vân truyền sang. Sau đó, chân khí trong cơ thể dống như không thể khống chế được, mạnh mẽ chui vào Vô Tình Kiếm, sau đó truyền sang Tử Ảnh rồi rót vào cơ thể Diệp Vân. “Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?” Trong lòng Mộ Dung Vô Ngân hiện lên một cảm giác xấu, muốn thu lại chân khí. Nhưng mà, hắn kinh hãi phát hiện ra, chân khí của mình rõ ràng lại không nghe theo sự chỉ huy, không ngừng thông qua hai thanh kiếm mà rót vào cơ thể của Diệp Vân, sau đó biến mất vô ảnh vô tung, không tìm thấy nửa điểm. Hai mắt Diệp Vân khép hờ. Trong mắt, ánh sáng đen trắng lại xuất hiện một lần nữa, sau đó lại tiêu tán đi, rồi xuất hiện giữa hai luồng chân khí hỗn loạn. Tiên Ma Chi Tâm hóa thành một vòng xoáy, chỉ trong nháy mắt liền hấp thu toàn bộ chân khí, nửa điểm cũng không còn. Tiên Ma Chi Tâm đã lâu không xuất hiện, mà Diệp Vân cũng không thể nhất thời nửa khắc mà có thể gọi nó xuất hiện, nhưng mà cứ khi nào Diệp Vân thực sự đứng trước nguy hiểm thì nó lại lập tức xuất hiện, bảo vệ Diệp Vân. Chỉ trong một lát công phu, chân khí rót vào trong cơ thể Diệp Vân liền bị hấp thu sạch sẽ, không còn sót lại nửa phần. Ngay sau đó, Diệp Vân liền cảm thấy có một luồng chân khí tinh khiết đến cực hạn, tràn ra từ trong Tiên Ma Chi Tâm, sau đó được hắn hấp thu. Lúc này, hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái, trong cơ thể nguyên bản chân khí gần như tiêu hao hết thì lúc này đã được khôi phục lại, mà dường như còn tăng thêm một chút. Tử Ảnh Kiếm phát ra ánh sáng lung linh, từng luồng chân khí rót vào khiến cho thân kiếm mơ hồ phát ra từng tiếng sấm ầm ầm. “Vô Ngân sư huynh, chân khí của ngươi cũng không thể giết được ta đâu.” Diệp Vân thu kiếm lại, tay áo bồng bềnh, nói. Chân khí trong Vô Tình Kiếm giờ đã tiêu tán không còn chút gì, cũng chẳng còn nửa điểm uy lực. Mộ Dung Vô Ngân chỉ có thể thu kiếm lại, sắc mặt lạnh như băng, mang theo sự nghi hoặc khó có thể tin, nhìn chằm chằm vào Diệp Vân. “Ngươi rốt cục đã giở trò quỷ gì?” Mộ Dung Vô Ngân lạnh giọng hỏi. Diệp Vân nhún vai, giễu cợt, nói: “Chẳng lẽ đầu của Vô Ngân sư huynh ngươi bị hỏng rồi sao? Mỗi người chúng tai ai chẳng có bí mật. Mà cũng nói, tu vi của ngươi cũng chỉ là bình thường mà thôi, chờ sau khi Trúc Cơ thành công thì hỏi lại ta cũng không muộn. Bây giờ, nếu như không có chuyện gì nữa thì ngươi có thể đi được rồi, đừng ảnh hưởng đến khảo hạch đệ tử nội môn của chúng ta.” Mộ Dung Vô Ngân mặt không chút biểu lộ gì, nói: “Ân oán giữa ta và ngươi tạm thời bỏ qua. Nhưng đợi đến khi ngươi trở thành đệ tử nội môn, ta sẽ cho ngươi biết kết cục khi dám chống lại ta.” Vừa dứt lời, chỉ thấy hắn hướng về phía ngọn núi phía xa, muốn bay đi. “Vô Ngân sư huynh, lời này ngươi đã nói rất nhiều lần rồi, có thể nói câu khác hơn được không?” Đoàn Thần Phong ở phía xa hô to một tiếng, mang theo vẻ giễu cợt. Mộ Dung Vô Ngân dừng lại, xoay người, lạnh lùng nhìn về phía hắn một cái, nói: “ Đoàn Thần Phong, ngươi có ý kiến gì ư?” Đoàn Thần Phong lắc đầu trả lời: “Ta cũng chỉ là nói đùa mà thôi, ngươi đừng có để ý. Nếu thật sự muốn phát tiết thì cứ tìm Diệp Vân.” Giọng nói của Đoàn Thần Phong vẫn hoàn toàn giống như trước, mang theo vẻ mỉa mai và cười nhạo. Ngươi thân là đệ đệ của Mộ Dung Vô Tình, địa vị cao thượng, ngay cả đám người Lan trưởng lão gặp ngươi cũng phải khúm núm, không hề coi ai ra gì thì ta sao phải tôn trọng ngươi chứ. “Ngươi cũng muốn chết rồi đó!” Mộ Dung Vô Ngân phẫn nộ quát một tiếng. “Vô Ngân sư huynh ngươi mỗi ngày đều hô đánh kêu giết, nửa điểm phong độ cũng chẳng có, trách không được ngươi vĩnh viễn vẫn kém hơn ca ca của ngươi. Ngươi xem Mộ Dung Vô Tình có bao giờ làm như vậy không? Ngươi cũng nên học hỏi thêm đi.” Đoàn Thần Phong lơ đễnh, nhún vai nói. Khuôn mặt Mộ Dung Vô Ngân liền phủ cả một tầng sương lạnh, nhìn Đoàn Thần Phong, nửa ngày cũng không nói được câu gì. “Vô Ngân sư huynh, hẹn gặp lại trong nội môn.” Diệp Vân đứng chắp tay, nhìn về phía Mộ Dung Vô Ngân, trong mắt không hiện ra bất cứ tâm tình gì. Mộ Dung Vô Ngân không phải là mục tiêu của hắn, thậm chí là Mộ Dung Vo Tình cũng không phải, mà ngay cả Kim Đan cũng không. Mục tiêu của hắn chính là đôi thanh niên nam nữ mà hắn gặp được trong những lúc mơ hồ kia. Chính là đôi nam nữ mà bị ngàn vạn thiên binh thần tướng mặc kim giáp truy kích kia!