[Dịch] Tiên Hiệp Thế Giới

Chương 342 : Lưỡng kiếm

Ngày đăng: 13:37 26/08/19

Phiên Thiên Ấn Phù, Kiếm Trảm Tinh Thần! Đại ấn màu đen đón gió mà lớn, một ấn phù to lớn không gì có thể so sánh được xuất hiện trên không trung, bao phủ cả Thiên Địa. Đại ấn bay lên, khí tức màu đen lưu động giống như vật còn sống, không ngừng giao hội, tản mát ra khí thế cường đại, lại có một loại áp lực làm cho cảm giác của mọi người đi đến mức tận cùng. Dù cho Tài Quyết Đài đã có cấm chế bao phủ, rất nhiều đệ tử có tu vi hơi thấp chỉ cần nhìn thoáng qua Phiên Thiên Ấn Phù liền cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, cực kỳ khó chịu, phải lui về sau mấy trượng, trong ngực có một cỗ cảm giác tức nghẹn vô cùng khó chịu. Mặc dù hai vị Thân Vương đến từ Vương Thất có tu vi là Trúc Cơ Cảnh lục trọng, thần hồn cũng cường hãn vô cùng, nhưng mà đối mặt với ấn phù như thế vẫn cảm thấy có chút không chịu nổi. Ngược lại, Đỗ Thuần Thiên cùng với Yến Trường Xuân tu vi đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh thất trọng thì lại không có phản ứng gì, chẳng qua là sắc mặt có chút ngưng trọng, có thể thấy được thần hồn của bọn hắn cường đại, cũng rất khó khăn mới ngăn cản được uy thế như vậy. Chỉ có Kim Đan Cảnh Mai Nghiễn Sinh cùng Thất trưởng lão và Mộ Dung Vô Tình ba người, chẳng qua là lẳng lặng đứng đấy, trên mặt không có chút nào biến hóa, uy thế như vậy tựa hồ còn không có cách nào làm cho bọn hắn cảm nhận được quá nhiều áp lực. Bất quá ai cũng không chú ý tới, so với bọn người Thất trưởng lão cách đó mấy trượng, sắc mặt của Diệp Vân cũng cực kỳ thong dong, chẳng qua là hai đầu lông mày hơi nhíu lại, thần sắc có chút lo lắng mà thôi. Tuy rằng cảnh giới tu vi của hắn mới chỉ là Luyện Khí Cảnh, nhưng mà linh hồn đã được Tiên Ma Chi Tâm rèn luyện, đã sớm cứng cỏi vô cùng, ngoại trừ Kim Đan Cảnh bên ngoài, linh hồn của hắn so ra không hề thua kém bất kỳ kẻ nào. “Diệp Vân, ngươi không sao chứ?” Thanh âm của Thủy Thanh Huyên nhàn nhạt vang lên, mang theo một tia kinh ngạc. Diệp Vân quay đầu nhìn lại, trên gương mặt xinh đẹp của Thủy Thanh Huyên mang theo một vẻ kinh ngạc, bất quá chỉ lóe lên rồi biến mất. “Huyên Di, ta không sao, nếu không để cho sư tỷ Ngâm Tuyết mang theo người cùng Linh Nhi đi trước nhé?” Diệp Vân nhỏ giọng nói ra. Thủy Thanh Huyên mỉm cười, lắc đầu nói:” Chuyện gì đến phải đến, có tránh cũng không thoát. Huống hồ sư tôn ngươi vẫn còn trên đài, ta làm sao có thể một mình rời đi.” Thủy Thanh Huyên nhìn qua có vẻ nhu nhước, kỳ thật vô cùng kiên cường, nàng đã làm ra quyết định sẽ không sửa đổi, nếu không như thế lúc nãy cũng không thừa nhận chính mình là Hi Linh Yêu Tộc. Diệp Vân không hề khuyên bảo, ánh mắt rơi vào trên người Tô Linh, nhẹ nhàng giữ chặt tay của nàng. Tay của cô bé hiện tại lạnh như băng đang run rẩy, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm. Bất quá khi cha mẹ cùng với Diệp Vân đã đứng về cùng một phe, sự bất lực hoảng sợ trong mắt đã biến mất, cùng Diệp Vân nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ dứt khoát. “Yên tâm, không có việc gì đâu.” Diệp Vân thấp giọng nói vào tai nàng. Tô Linh gật gật đầu, lẳng lặng đứng ở bên cạnh Diệp Vân. “Phiên Thiên Ấn!” Vào thời khắc này, trên Tài Quyết Đài vang lên một tiếng gầm, chỉ thấy Thi trưởng lão toàn thân lăng không bay lên, Phiên Thiên Ấn trong tay bay ra, hai tay đột nhiên ép xuống, tất cả lực lượng giờ phút này ngưng tụ ở một điểm, hung hăng đánh vào chính giữa Phiên Thiên Ấn Phù. Chỉ thấy Phiên Thiên Ấn Phù nguyên bản đã đem cả tòa Tài Quyết Đài bao phủ trong giây lát trở nên ngưng thực, hầu như đem bốn phía không gian xé rách, đập vụn ra, từ bên trên hung hăng đập mạnh xuống. Phiên Thiên Ấn Phù, uy lực của nó đã đạt đến trình độ không thể tưởng tượng nổi. Thi trưởng lão kỳ thật vẫn còn có mấy đạo Thần Phù, nhưng bất kể là uy lực hay là khí thế đều kém xa so với Phiên Thiên Ấn Phù. Lúc trước hắn không muốn thi triển Phiên Thiên Ấn Phù vì Thần Phù này một khi thi triển, sẽ tiêu hao hết tất cả chân khí của hắn, hơn nữa thọ nguyên lại càng tiêu hao cực độ, Thần Phù này có đánh chết được Tô Hạo hay không thì bây giờ hắn chỉ còn lại không tới mười năm thọ nguyên. Thi trưởng lão sở dĩ muốn khống chế triệt để Thiên Kiếm Tông chính là muốn lợi dụng toàn bộ lực lượng của tông môn giúp hắn trùng kích Kim Đan Cảnh, chỉ cần có thể ngưng tụ Kim Đan, như vậy việc hắn tổn thất thọ nguyên đều không đáng giá nhắc tới. Giờ phút này, hắn đã không còn cố kỵ gì nữa, cũng không cho phép hắn còn có dư lực đi cố kỵ, tính toán. Nếu như không thể đem Tô Hạo chém giết, người chết tất nhiên sẽ là hắn. Một trận chiến này, chỉ có một con đường sinh tử. Hầu như khi Phiên Thiên Ấn Phù biến thành thực chất đè xuống, thời điểm chỉ còn cách đỉnh đầu Tô Hạo khoảng vài trượng. Cấm chế bao quanh Tài Quyết Đài đã không thể nào chịu nổi lực lượng khủng bố như thế. Chỉ thấy bên ngoài cùng của Tài Quyết Đài phát ra điện quang, sau đó không đầy một cái hô hấp liền nổ đùng một phát bạo liệt ra, hóa thành vô số lưu quang tiêu tan giữa không trung. Cấm chế của Tài Quyết Đài rách nát rồi, trong một chớp mắt, uy áp mênh mông giống như sóng lớn ngập trời dũng mãnh tiến ra, nhanh chóng khuếch tán, bao phủ cả tòa núi. Trong khoảnh khắc, những đệ tử có tu vi thấp liên tục lui về phía sau, sau đó toàn thân co quắp ngã trực tiếp xuống đất, máu tươi từ miệng mũi tuôn ra, căn bản không cách nào ngăn cản uy áp như thế. Uân Thân Vương, Ân Mỗ Mỗ mặc dù tu vi đạt tới Trúc Cơ Cảnh ngũ trọng lục trọng cao thủ, đối mặt với uy áp mênh mông như thế cũng không cách nào ngăn cản, liên tục không ngừng thối lui về phía sau, vận công hộ thể mới có thể dừng lại bước chân. Trên mặt mọi người đều tràn đầy vẻ khiếp sợ, ai cũng không thể tưởng tượng được uy lực của Phiên Thiên Ấn Phù lại có thể đem cấm chế của Tài Quyết Đài đập vụn như …bánh tráng, điều này cần lực lượng cường đại đến thế nào? Đột nhiên không ít ánh mắt nhìn về phía Diệp Vân, tiểu tử này lúc trước cũng là một kiếm đem Thần Thiên Vân chém giết, đồng dạng cũng là đánh xuyên qua cấm chế của Tài Quyết Đài. Chỉ qua điểm này thôi cũng có thể thấy được rõ ràng thực lực của Diệp Vân. Bất quá mọi người hầu như đều không có phát hiện, đối mặt với uy áp mênh mông vừa rồi, Diệp Vân cũng không có cái gì bất đồng, vẫn lẳng lặng đứng đó như trước. Ngược lại, Đỗ Thuần Thiên cùng Yến Trường Xuân trong mắt hai người đã tràn đầy vẻ kinh ngạc. Bất quá hai người chứng kiến Thất trưởng lão không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh Diệp Vân cùng với bọn hắn, có lẽ người ngăn cản cỗ uy áp này cũng không phải là Diệp Vân mà là Thất trưởng lão. Trên Tài Quyết Đài, hắc ấn ngập trời, mang theo lực lượng tuyệt sát, hung hăng áp xuống. Tô Hạo rốt cuộc cũng xuất chiêu, chỉ thấy từ mi tâm của hắn đột nhiên bắn ra một đạo máu tươi màu đỏ tươi, rơi vào trường kiếm trong tay ( máu tươi không màu đỏ tươi thì là màu gì hả trời – DG). Trong phút chốc, trường kiếm tựa hồ đã nhận được lực lượng cường đại rót vào, bộc phát ra vạn đạo quang hoa. Bên trong màu đen ngập trời, chỉ thấy một đạo kiếm quang ửng đỏ phóng lên trời, dường như giữa màn đêm đen kịt xuất hiện một tia chớp màu đỏ, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Kiếm quang xẹt qua phía chân trời, trên Phiên Thiên Ấn Phù màu đen xuất hiện một đạo huyết quang nhàn nhạt, đem màn đen ngập trời chém thành hai nửa. Kiếm quang màu đỏ như máu xu thế không giảm, bay thẳng lên trời xanh, tựa hồ đúng như tên kiếm chiêu, muốn thẳng lên vòm trời Trảm Tinh Thần. Trong kiếm quang, thân ảnh Tô Hạo phóng lên trời, coi như giẫm lên màu đen ngập trời đang bao phủ Tài Quyết Đài, sau lưng kiếm quang quét ngang trời, lóng lánh sóng ánh sáng huyết sắc. Trường kiếm trong tay Tô Hạo hơi hơi chuyển một cái, kiếm quang màu đỏ như máu xuất hiện lần nữa, trên không trung vạch ngang một đường, tương giao cùng lúc với đạo kiếm quang lúc trước, xuất hiện một cái Thập Tự ( hình chữ thập ). Rắc! Một tiếng vang nhỏ vang lên, màn đêm đen kịt dưới lòng bàn chân Tô Hạo chỉ trong nháy mắt phân thành bốn mảnh, chỉ hai kiếm của Tô Hạo đã chặt đứt màn đêm đen kịt này. Ngay sau đó, màu đen ngập trời như thế đùng một phát mãnh liệt bạo liệt, hóa thành vô số lưu quang màu đen, cuối cùng tiêu tán sạch sẽ, không dư thừa nửa phần. Một chiêu Kiếm Trảm Tinh Thần của Tô Hạo, rõ ràng đem Thần Phù Phiên Thiên Ấn Phù mà Thi trưởng lão đã hao phí đại lượng thọ nguyên chi lực xuất ra chém thành mảnh vỡ, biến mất trong không khí. Thực lực như thế, làm cho mọi người tuyệt đối kinh sợ. Không biết từ lúc nào, trên người Thi trưởng lão sương mù màu đen cũng tiêu tan, hoàn toàn không còn nửa điểm bóng dáng, dường như chưa từng xuất hiện qua. Trên Tài Quyết Đài, Thi trưởng lão quỳ một chân trên đất, dung nhan đại biến. Mái tóc vốn chỉ có một chút xám trắng giờ đây đã biến thành tơ bạc, khuôn mặt lúc trước khoảng chừng năm mươi tuổi giờ đây trên mặt che kín nếp nhăn, hai mắt ảm đạm vô quang, xa xa nhìn lại như là lão nhân trăm tuổi gần đất xa trời, đã đến cảnh giới dầu hết đèn tắt. Thi trưởng lão, thất bại! “Thi trưởng lão, ngươi thua!” Thanh âm của Tô Hạo nhàn nhạt vang lên. Thi trưởng lão miễn cưỡng ngẩng đầu lên, hai mắt vô thần, mang theo một tia tuyệt vọng, trầm ngâm một lát, trùng trùng điệp điệp thở ra một hơi xả giận. “Ngươi dám giết ta sao? Chuyện hôm nay không thể vãn hồi!” Hai mắt Thi trưởng lão đang vẩn đục vô thần bỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ lại, tinh mang mãnh liệt bắn ra!