[Dịch] Tiên Hiệp Thế Giới

Chương 469 : Vật ngã lưỡng vong

Ngày đăng: 13:38 26/08/19

Một đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người Diệp Vân cùng Vân Thiên Hành tiến vào không gian vặn vẹo, đi vào bảo tàng chi địa. "Đã đi vào đó thật nhiều người rồi, chúng ta cũng vào đi thôi." Một người tu sĩ thấp giọng nói ra. "Ngươi lấy cái gì đi vào? Ngươi có được thần thông có thể ngăn cản Lôi Kiếp hay có bảo vật có thể chống lại Tử Phủ thần lôi?" "Không có cũng phải thử một chút, lần này Lạc Lôi Cốc mở ra cùng ghi chép lúc trước hoàn toàn bất đồng. Ngoại trừ hạch tâm chi địa, hầu như không có bảo vật gì khác, ngay cả Lôi Vân Thảo loại này cũng bị người tranh đoạt, về phần Lôi Mộc thì ngay cả bóng dáng đều chưa từng gặp qua." "Đúng vậy, chính xác là lần này cùng dĩ vãng không giống nhau, ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Nhớ rõ trong sách cổ từng viết, ở phụ cận của hạch tâm chi địa chính là nơi có Lôi Đình uy mãnh nhất, trải qua trăm ngàn năm rèn luyện sẽ có Lôi Mộc cùng một vài thứ bảo vật khác sinh ra. Thế nhưng lần này lại không có cái gì, đúng là có chút kỳ quái." "Cho nên chúng ta phải tranh thủ thời gian tiến vào hạch tâm chi địa, đồ vật bên trong sau khi bị Lôi Đình oanh kích vạn năm mà vẫn có thể còn tồn tại thì chắc chắn là bảo vật, Vân Thiên Hành cùng Ứng Vô Quân bọn hắn đã đi vào, ai biết bọn hắn gặp được cái dạng bảo vật gì." "Thế nhưng Tử Phủ thần lôi này rất khó ngăn cản. Lúc đầu ta còn cho rằng dù cho không có Tị Lôi Phù, chỉ dùng tu vi của chúng ta cũng đủ để chống cự, nhưng mà ta phát hiện suy nghĩ đó sai rồi, Tử Phủ thần lôi trong mảnh không gian này căn bản không phải ta và ngươi có thể ngăn cản. Nếu miễn cưỡng thì cũng có thể thông qua, nhưng tất nhiên thực lực đại giảm, tu vi mười không còn một." "Vậy cũng phải thử một chút." Tử Phủ thần lôi bao trùm không gian bên ngoài, ba gã tu sĩ đứng ở biên giới, kích động, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng. "Ta vẫn còn muốn thử một lần." Tên tu sĩ đầu tiên nhíu mày, bỗng nhiên thở sâu một bước sau đó nhảy vào không gian nơi Tử Phủ thần lôi bao trùm. Oanh! Trong khoảnh khắc, Lôi Đình Vạn Quân, Tử Lôi lóng lánh, thần lôi to như cánh tay em bé giáng thẳng xuống, oanh kích ngay trên lưng của hắn. Không ngoài dự đoán, gã tu sĩ Kim Đan Cảnh lục trọng này bị Tử Phủ thần lôi oanh kích nằm "chèm bẹp" trên mặt đất, sau lưng xuất hiện một cái lỗ lớn, đen kịt một mảnh, không có bất kỳ huyết dịch chảy ra, tựa hồ toàn bộ bốc hơi. "Sư đệ!" Ở không gian bên ngoài hai người tu sĩ kia quá sợ hãi, trong lúc vô thức lập tức muốn xông vào trong đó, nhưng lập tức ý thức được phía trước chính là không gian bị Tử Phủ thần lôi bao trùm, quyết định dừng bước. Oanh! Lôi Kiếp lại giáng xuống nữa, một đạo thần lôi này so với lúc trước lại càng mạnh mẽ thêm một ít, oanh kích vào đằng sau đầu của tên tu sĩ kia. Chỉ nghe được một tiếng vang thật lớn, cái đầu của tên tu sĩ kia tứ băng ngũ liệt, vỡ thành mấy chục mảnh đen kịt rơi đầy đất, thân tử linh tiêu. Thần lôi không tiếp tục giáng xuống nữa, hẳn là cảm nhận được sinh cơ của tu sĩ phía dưới đã mất hết, lập tức thu binh, thần lôi tiêu tán không thấy, bầu trời trở nên quang đãng như trước. "Sư đệ!" Hai gã tu sĩ đứng ở biên giới, kiên quyết không bước vào dù là nửa bước, uy lực của Tử Phủ thần lôi so với ghi chép trong sách cổ của bọn hắn ở tông môn bỗng nhiên lớn hơn rất nhiều, căn bản không phải bọn hắn có thể ngăn cản. Mười mấy tên tu sĩ Kim Đan Cảnh hai mặt nhìn nhau, vừa rồi tiến vào mảnh không gian này cũng không phải là bị thần lôi đánh chết, mà là bị đánh văng đi ra. Bây giờ thì khác, uy lực thần lôi bỗng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, hơn nữa lại không hề oanh kích đánh người văng ra, ngăn cản không nổi, chính là chết. Trong lúc nhất thời, những tu sĩ mang tâm trạng muốn thử một lần lúc đầu sắc mặt trở nên ngưng trọng, uy lực của thần lôi bây giờ căn bản không phải bọn hắn có thể ngăn cản. Đối với đại bộ phận tu sĩ Kim Đan Cảnh mà nói, lần này hành trình vào Lạc Lôi Cốc coi như dừng ở đây. Trong lúc nhất thời, hơn mười người đứng ở biên giới, không ai dám đi vào. "Đã đến, nơi này chính là hạch tâm chi địa." Vào thời khắc này, có mấy thanh âm truyền đến, lập tức nhìn thấy quang ảnh lập lòe, một cái quang cầu thật lớn bay thẳng mà vào, không hề dừng lại chút nào, trực tiếp nhảy vào vùng đất bị Tử Phủ thần lôi bao trùm. Thần lôi ầm ầm hạ xuống, uy thế như sóng to. Nhưng mà, quang cầu này không biết dùng vật gì chế tạo, rõ ràng chỉ cần đơn giản đứng vững trước Tử Phủ thần lôi, chậm rãi chuyển động, lăn đến trước không gian vặn vẹo, quang ảnh chợt lóe lên rồi biến mất, chui vào trong đó. Mọi người trợn mắt há hốc mồm, thời điểm vừa rồi còn cảm thấy sẽ không có cách nào có thể tiến vào bảo tàng chi địa, rõ ràng đã thấy một cái quang cầu chạy đến, hơn nữa chính giữa quang cầu lại có mấy cái thanh âm, cũng không biết có bao nhiêu người trong đó. Trong lúc nhất thời, trong ánh mắt của mọi người tràn đầy vẻ không cam lòng cùng bất đắc dĩ. Nhưng vào lúc này, lại thêm một thân ảnh bồng bềnh tới, rồi lại nhìn thấy một nữ tử dung nhan tú lệ, tư thái thướt tha, cầm một cái dù hoa, bồng bềnh như tiên tiến vào hạch tâm chi địa. Thần lôi oanh kích giáng xuống, rơi vào trên cái dù hoa nhưng không hề mang đến bất kỳ cái gì hư hao. Nữ hài thì cứ chậm rãi mà đi như vậy, trong chốc lát đã tiến vào bảo tàng chi địa. Mười mấy tên tu sĩ Kim Đan Cảnh vây xem hầu như muốn điên rồi, từ lúc nào thông qua khu vực Tử Phủ thần lôi lại trở nên dễ dàng như thế? Cái quang cầu lớn cùng cô bé này là từ đâu đến? Đến cùng có lai lịch gì? Cái quang cầu kia cùng cái dù hoa này lại là Pháp bảo cấp bậc gì, đối mặt công kích của Tử Phủ thần lôi, rõ ràng không có bất kỳ tổn thương. Rốt cuộc, tầm nửa ngày sau, cũng không ai có thể tiến vào bảo tàng chi địa, điều này làm cho hơn mười tên tu sĩ Kim Đan Cảnh trong lòng cảm thấy một ít an ủi, xem ra tu sĩ có thể đi vào đó cũng không nhiều. Bỗng nhiên, thời điểm mọi người ở đây cảm khái, thông đạo vặn vẹo của bảo tàng chi địa đã xảy ra một sự biến hóa, sau đó không gian bỗng nhiên hiện lên một tia rung động, lập tức khôi phục như thường, không còn thấy nửa điểm vặn vẹo nào cả, thông đạo đi vào bảo tàng chi địa đã biến mất. Mọi người hai mặt nhìn nhau, lúc này mới hết hy vọng, tản đi mọi nơi. Không gian thông đạo đi vào bảo tàng chi địa đóng lại, bên trong đã xảy ra biến hóa. Sau khi Diệp Vân cùng Vân Thiên Hành tiến vào thông đạo vặn vẹo, cũng không lập tức xuất hiện ở một nơi nào đó, nghênh đón bọn họ là một cái thông đạo đen kịt, không có bất kỳ ánh sáng, tựa hồ không có phần cuối. Vừa tiến vào thông đạo Diệp Vân lập tức phát hiện Vân Thiên Hành đã không còn ở bên người, bốn phía không có bất kỳ người nào, dù là một điểm tiếng động đều không có, trong toàn bộ không gian đen kịt chỉ có một người là hắn. Diệp Vân muốn thử thi triển thần thông chiếu sáng không gian, lại phát hiện bất luận cái gì là ánh sáng ở trong mảnh không gian này đều không thể xuất hiện, trong tay hắn rõ ràng nắm Tử Ảnh Kiếm, nhưng lại nhìn không tới bộ dáng của nó, không hề phát ra ánh sáng chút nào. Diệp Vân cũng thử lấy ra hộp quẹt muốn thắp sáng không gian, cũng mặc kệ hắn làm như thế nào, đều không có nửa điểm hỏa tinh xuất hiện. Mảnh không gian này, căn bản không được tồn tại bất cứ ánh sáng gì. Diệp Vân chau mày, hắn cảm giác đã đi lại một giờ trong bóng tối đen kịt này, theo lý thì tốc độ của hắn cũng không chậm, nếu là ở bên ngoài, đã sớm đi ra trăm dặm, xuyên qua toàn bộ Lạc Lôi Cốc. Nhưng mà, hắn vẫn ở trong không gian đen kịt như trước, phía trước căn bản không có phần cuối. Diệp Vân dừng bước, không hề tiến lên. "Lão tổ, ngươi có thể nghe được ta la lên? Mảnh không gian này tại sao lại như thế?" May mà thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ từ trong cơ thể truyền đến, chui vào trong đầu của hắn. "Mảnh không gian này cực kỳ quái dị, chẳng những không thể có sự tồn tại của bất kỳ ánh sáng nào, thần thức của ta cũng không thể tản ra quá xa, chỉ có thể đủ ba trượng tả hữu. Ở bên trong mảnh không gian này, không hề có cái gì, bất luận năng lượng hay Linh khí đều không tồn tại." Lông mày Diệp Vân chau lên, nói: "Nếu như không có bất luận cái gì gọi là Linh khí, ta làm sao có thể sinh tồn ở chỗ này, làm sao có thể hô hấp?" Kiếm Đạo lão tổ cười nói: "Ngươi xác định ngươi đang hô hấp?" Diệp Vân khẽ giật mình, lúc này mới phát hiện, mặc kệ hắn hô hấp như thế nào đều không có chút không khí nào tiến vào mũi miệng. Diệp Vân quá sợ hãi, tu vi của hắn chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh, cũng không thể ngưng hô hấp sinh tồn trong thời gian quá dài, với tu vi cùng cảnh giới của hắn giờ phút này tối đa cũng chỉ là thời gian một nén nhang. Nhưng mà, hắn đã đi lại trong mảnh đen kịt này hơn một canh giờ, nhưng không hề phát hiện căn bản không cần hô hấp. "Tại sao có thể như vậy?" Diệp Vân gắng gượng hỏi. Thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ truyền đến, nói: "Nơi đây tuy rằng đen kịt một mảnh, nhưng dù sao cũng là trong Lạc Lôi Cốc, ngươi khoanh chân mà ngồi, nín hơi ngưng thần, đem tạp niệm trong lòng dứt bỏ, hảo hảo cảm thụ một chút, có hay không có pháp tắc Lôi Đình ẩn chứa trong đó. Diệp Vân chần chừ một chút, khoanh chân ngồi xuống, chân khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, chẳng qua chỉ một lát công phu cũng đã tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong. Muốn đi vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong kỳ thật cũng không dễ dàng, Diệp Vân tu luyện những năm gần đây cũng chỉ có được mấy lần. Mỗi một lần tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, đều có thể cảm thụ pháp tắc Thiên Đạo. Tiến vào cảnh giới này, đối với tu sĩ chỗ tốt không cần nói cũng biết. Diệp Vân cứ ngồi yên lặng như vậy, tựa hồ hết thảy đều biến mất, toàn bộ Thiên Địa cũng chỉ còn lại có một đám Linh Hồn của hắn, ngay cả thân thể cũng tiêu tán, hóa thành mây khói.