[Dịch] Tiên Hiệp Thế Giới
Chương 492 : Kiếm Ý như đào (Kiếm Ý như sóng to)
Ngày đăng: 13:39 26/08/19
Đỗ Kiếm Ngâm từ phía sau đánh lén Quân Nhược Lan, mặc dù không thành công chưa kể thiếu chút nữa thì trường kiếm trong tay đã bị phá huỷ, nhưng mà trong mắt của hắn không hề thấy có sự hoảng sợ, ngược lại trong đó lại tràn đầy hưng phấn cùng ngọn lửa chiến ý phát ra hừng hực.
"Đỗ Kiếm Ngâm, ngươi muốn làm gì?" Quân Nhược Lan tức giận quát.
Trong mắt Đỗ Kiếm Ngâm tràn đầy hưng phấn, nhìn Quân Nhược Lan cất cao giọng nói: "Chiến lực của ngươi đã là Kim Đan Cảnh đỉnh phong, kiếm đạo của ta chính là muốn khiêu chiến đỉnh phong. Ngươi đã là Kim Đan Cảnh đỉnh phong, như vậy ta phải làm cho ngươi trở thành tảng đá lót đường trên con đường kiếm đạo của ta."
Quân Nhược Lan khẽ giật mình, căn bản không hề nghĩ đến Đỗ Kiếm Ngâm sẽ trả lời như thế, hắn khi nhìn thấy tu vi của bản thân mình đạt tới Kim Đan Cảnh đỉnh phong, do đó sinh ra chiến ý. Đây quả thực là vớ vẩn đã đến cực hạn.
"Ngươi chán sống rồi." Quân Nhược Lan giận quá bật cười, nàng vốn là muốn bắt lấy Diệp Vân, phế bỏ tu vi, sau đó mang hắn về tông môn, lợi dụng bí pháp để rút ra lôi hệ pháp tắc cùng lôi pháp thần thông từ trên người hắn để luyện chế. Ai mà nghĩ đến Đỗ Kiếm Ngâm vậy mà lại đánh lén sau lưng, tuy rằng nàng cũng không úy kỵ, nhưng tu vi của nàng chính là nhờ thông qua phục dụng dược vật mới tăng lên tới như vậy, theo thời gian trôi qua, dược hiệu sẽ từ từ tiêu tán.
Trên mặt Đỗ Kiếm Ngâm tràn đầy hưng phấn, trường kiếm đầy vết rạn nứt trong tay hơi hơi rung lên.
Đùng!
Một tiếng vang nhỏ, trường kiếm trắng noãn kia rõ ràng vỡ vụn thành từng mảnh, lại hóa thành trăm ngàn mảnh vỡ óng ánh sáng long lanh, lơ lửng trước người Đỗ Kiếm Ngâm.
"Kiếm Ý Sở Chi, Vạn Vật Chi Kiếm!"
Đỗ Kiếm Ngâm khẽ quát một tiếng, hai tay trước người run lên kịch liệt, chỉ thấy trăm ngàn mảnh vỡ kia lại hội tụ lần nữa, hóa thành một thanh trường kiếm trên không trung, hơi thở sắc bén đập vào mặt, tựa hồ có thể đem trọn phiến thiên không chém rách.
"Quân Nhược Lan, đón đỡ một chiêu Trảm Thiên Quyết, Kiếm Trảm Tinh Thần của ta!"
Đỗ Kiếm Ngâm bước ra một bước, đưa tay nắm lấy trường kiếm, toàn bộ người lập tức thay đổi, phảng phất như là một thanh trường kiếm, xuyên thẳng trời xanh.
Không có bất kỳ sự hoa mỹ nào, chỉ có kiếm quang vô tận.
Kiếm quang sáng chói trên không trung bỗng nhiên nổ tung, hóa thành ngàn vạn quang ảnh, đem Quân Nhược Lan lồng bao ở trong đó.
Toàn bộ phiến thiên địa, tựa hồ tất cả đều biến mất, chỉ có Kiếm Ý sắc bén đã đến cực hạn, còn có kiếm quang vô tận.
Lông mày Diệp Vân nhíu lại, trong lòng tràn đầy khiếp sợ, hắn thật sự không ngờ sự lĩnh ngộ của Đỗ Kiếm Ngâm đối với kiếm đạo rõ ràng đã đến loại tình trạng này. Nếu như chỉ nói về sự lý giải đối với kiếm đạo, Diệp Vân tất nhiên sẽ trên hắn, nhưng mà Kiếm Ý của Diệp Vân lại có sự thiếu khuyết về tôi luyện, căn bản không có được sự sắc bén như thế.
Kiếm chính là Bách Binh chi tổ, kiếm đạo có thể hóa thân ngàn vạn. Đồng dạng cũng là Kiếm Ý, Diệp Vân chính là đường đường chính chính, giống như mặt trời huy hoàng. Mà Đỗ Kiếm Ngâm thì kiếm lại đi theo đường tắt, chỉ truy cầu kết quả, không để những cái hỗn tạp lẫn vào trong đó.
Rốt cuộc Quân Nhược Lan cũng đã xoay người lại, đối mặt với một chiêu Kiếm Trảm Tinh Thần này, nàng không thể nào mặc kệ nó để tiếp tục công kích Diệp Vân.
Trảm Thiên Quyết chính là kiếm pháp mà Đỗ Kiếm Ngâm sở trường nhất, Kiếm Trảm Tinh Thần chính là thức thứ hai, uy lực cường hãn đến mức khó có thể tin, cũng không biết Đỗ Kiếm Ngâm lấy được kiếm chiêu như thế từ nơi nào, phối hợp cùng kiếm ý của hắn, quả thực là “cặp đôi hoàn hảo”.
"Huyết Linh Phong Ấn, Chiến Thương Như Long!"
Quân Nhược Lan tư thế hiên ngang, cầm huyết sắc chiến thương trong tay để ngang ở trước ngực, nhìn về phía kiếm quang đầy trời, nàng phẫn nộ quát lên một tiếng, huyết sắc chiến thương trong tay cũng không hề hoa mỹ mang theo một đạo huyết quang, nhắm về phía trăm ngàn đạo kiếm quang đâm thẳng tới.
Đỗ Kiếm Ngâm là một hóa ngàn vạn, dùng trường kiếm đã vỡ biến thành vô số kiếm quang, muốn dùng một kiếm chém nát bầu trời ngôi sao.
Nhưng chiến thương của Quân Nhược Lan lại đâm thẳng, đơn giản đến cực hạn, không có bất kỳ biến hóa, không hề màu mè "hoa lá cành" mà chỉ có một phát này.
Nhưng chỉ cần một thương như thế, lại làm cho kiếm quang đầy trời trở nên ảm đạm biến sắc, xa xa nhìn lại chỉ thấy huyết hồng đầy trời, kiếm quang sáng chói đầy trời đã trở nên ảm đạm, tựa hồ uy lực cũng nhỏ đi rất nhiều.
Trên mặt Đỗ Kiếm Ngâm lại không hề có vẻ kinh ngạc chút nào, ngược lại càng phát ra hưng phấn lên.
Hắn giơ lên tay khẽ vẫy, kiếm quang đầy trời ngay lập tức thu liễm lại quay trở lại trong tay của hắn, sau đó nhắm vào huyết sắc chiến thương đã xuất hiện ở cách người hắn chưa đầy một trượng hung hăng đâm tới.
Oanh!
Chiến thương cùng trường kiếm chạm vào nhau trên không trung, chỉ nghe được một tiếng vang thật lớn, trường kiếm đã vỡ vụn lúc đầu ngay lập tức hóa thành tàn ảnh một lần nữa, bay lượn trên không trung.
Quân Nhược Lan cầm trong tay huyết sắc chiến thương, quần áo bay phất phới, xu thế không giảm mà nhắm về phía Đỗ Kiếm Ngâm tiến lên.
Trong hai tròng mắt Đỗ Kiếm Ngâm đều là tơ máu, tại thời khắc này sự hưng phấn của hắn đã đến cực hạn mà trong giang hồ thường gọi là "ngáo đá".
"Trảm Thiên Quyết thức thứ ba, Kiếm Trảm Nhật Nguyệt!"
Hắn phẫn nộ quát một tiếng, cũng không biết kiếm quang từ đâu xuất hiện, hội tụ trước người của hắn, mang theo uy thế khó có thể hình dung, phóng tới Quân Nhược Lan.
Oanh!
Tiếng nổ mạnh xuất hiện lần nữa, chiến thương màu đỏ như máu chẳng qua là ngừng lại một chút, sau đó xoắn lấy kiếm quang phía trước biến nó thành phấn vụn, thương ảnh mang theo vòng xoáy, đâm về phía Đỗ Kiếm Ngâm.
Đỗ Kiếm Ngâm đã tung ra tất cả thủ đoạn, không còn có nửa phần hậu chiêu, nhưng mà trên mặt của hắn vẫn như trước không có nửa điểm hoảng sợ cùng tuyệt vọng, ngược lại là cuồng hỉ.
"Ha ha ha! Ta đã biết, ta đã biết, thì ra Kiếm Ý của ta còn có khuyết điểm nhỏ nhặt."
Đỗ Kiếm Ngâm lớn tiếng hô quát, trong thanh âm đầy sự hưng phấn.
Phốc!
Huyết sắc chiến thương không hề khách sáo chút nào mà xuyên qua đầu vai của hắn, chỉ nghe được một tiếng vang nhỏ, vai trái của Đỗ Kiếm Ngâm hầu như bạo liệt ra, một cái lỗ máu lớn bằng miệng chén thình lình xuất hiện, máu tươi từ đó bắn ra, bắn về bốn phía.
Quân Nhược Lan một thương đắc thủ cũng không thừa dịp này đánh chết Đỗ Kiếm Ngâm, mà là thân hình đang ở trên không trung hơi hơi chuyển một cái.
Chiến thương như cầu vồng, mỹ nhân giống như tiên.
Quân Nhược Lan bay vút thẳng lên độ cao khoảng chừng mười trượng, ánh mắt nàng rơi vào trên người Diệp Vân, chiến thương đột nhiên chuyển hướng, chỉ thấy chiến thương màu đỏ như máu bắn thẳng đến lồng ngực của Diệp Vân.
"Đại ca ca, dược hiệu của nàng sắp hết, chúng ta chạy thôi!" Đồng Đồng tựa hồ vừa liếc mắt nhìn đã nhìn ra đến thời điểm này trạng thái của Quân Nhược Lan đã đến lúc gần cuối, nếu như một kích này không cách nào đánh trọng thương Diệp Vân, như vậy lực lượng của nàng sẽ từ từ tiêu tán.
Đồng Đồng không đợi Diệp Vân có động tác gì đã lập tức phóng đi, khi nàng quay đầu nhìn lại chợt phát hiện Diệp Vân căn bản không có bất kỳ động tác gì, vẫn lẳng lặng đứng đấy như trước, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Quân Nhược Lan trên không trung đang bay vút đến, khuôn mặt đầy vẻ kiên định.
Đột nhiên trong lòng Diệp Vân dâng lên một cỗ hào khí, Đỗ Kiếm Ngâm vì truy cầu kiếm đạo đã không tiếc cùng Quân Nhược Lan hiện đang có tu vi Kim Đan Cảnh đỉnh phong một trận chiến, chỉ mong từ trận chiến này tìm được sơ hở trong Kiếm Ý của hắn, cho dù vì thế mà mất đi sinh mệnh cũng không màng.
Diệp Vân giờ phút này đã hấp thu luyện hóa hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, Lôi linh khí trong cơ thể đã triệt để ngưng tụ thành Lôi Linh giả đan, đối với lôi hệ pháp tắc lĩnh ngộ cao hơn một tầng. Chủ yếu nhất là hắn chợt phát hiện, theo sự lý giải đối với lôi hệ pháp tắc tăng lên, thức thứ tư Lôi Thần Chi Kiếm trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm nguyên bản chỉ có nửa chiêu tựa hồ đã có một tổ hợp hoàn toàn mới trong đầu. Có lẽ sự xếp đặt tổ hợp như vậy mới thật sự là thức thứ tư, Lôi Thần Chi Kiếm.
Diệp Vân, giờ phút này muốn dùng lực lượng của Quân Nhược Lan để ma luyện một kiếm này, hắn tin tưởng chỉ có trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất mới có thể kích phát linh cảm trong lòng, kích thích tiềm lực, triệt để đem Lôi Thần Chi Kiếm suy diễn ra hết.
Diệp Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Quân Nhược Lan mang theo huyết sắc chiến thương từ trên không trung bay vụt đến, ánh mắt của hắn trở nên lạnh nhạt, không còn tình cảm chút nào.
Trong khoảnh khắc, hắn chỉ cảm thấy tốc độ của Quân Nhược Lan trong tầm mắt đột nhiên trở nên chậm hơn rất nhiều, thậm chí càng ngày càng chậm.
Cùng lúc đó, tốc độ vận chuyển trong đầu hắn cũng tăng cao, nửa thức Lôi Thần Chi Kiếm trong lôi quang điện mang không ngừng được lặp đi lặp lại, mơ hồ đã có một sự liên hệ rõ ràng nào đó. Nếu như có thể nhìn rõ ràng tất cả biến hóa trong đó, như vậy sẽ triệt để suy diễn ra Lôi Thần Chi Kiếm.
Huyết quang như cầu vồng, uy thế của chiến thương như sóng to, dưới sự thúc giục của Quân Nhược Lan, Huyết Linh Phong Yêu thương rốt cuộc đã cách Diệp Vân chưa đầy nửa trượng.
Nhưng mà, Diệp Vân vẫn như trước không hề có bất kỳ động tác gì, giống như đã hoàn toàn mất đi ý thức, chẳng qua là lạnh lùng nhìn xem chiến thương phóng tới.
Huyết sắc chiến thương tới ngay lập tức, khoảng cách với lồng ngực Diệp Vân chỉ còn có ba tấc.
Nhưng đúng vào lúc này, trong ánh mắt của Diệp Vân đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang, cũng không biết hắn giơ lên tay phải từ lúc nào, một vòng lôi quang bỗng nhiên hiện ra trước ngực hắn, ngăn chặn đầu của chiến thương.
"Thì ra là thế, ha ha ha!"