[Dịch] Tiên Hiệp Thế Giới
Chương 523 : Đào Hoa Toái Vân Thủ
Ngày đăng: 13:39 26/08/19
Diệp Vân chiến Đinh Thiến!
Trên Phần Thần Đài, hai người đứng đối diện với nhau. Diệp Vân dáng người cao ráo, trên người mặc áo bào trắng, gió thổi qua, bay phất phới, toát ra một sự tiêu sái xuất trần.
Đinh Thiến vốn xinh đẹp, khuôn mặt tú lệ, giữa chân mày có một chút mị ý, thoạt nhìn vũ mị đẹp đẽ nhưng lại không mất đi vẻ thanh lệ. Nàng có dáng người thướt tha, có lồi có lõm, như một vưu vật trong đời.
Nếu như đây là một ngày bình thường, hai người đứng đối diện nhau, tự nhiên là tài tử giai nhân, nam thanh nữ tú.
Nhưng mà, giờ phút này ai cũng không có tâm trí đâu để mà quan tâm đến những điều này, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên thân hai người. Trận chiến này không phải chuyện đùa, một khi Diệp Vân thắng được, coi như vinh dự của Trấn Yêu phong mất sạch, một đoạn thời gian rất dài sau này ở bên trong Tuyệt Tâm Phong đừng mong ngẩng đầu lên được.
Điểm mấu chốt nhất chính là chỉ cần Diệp Vân thắng được, như vậy Tuyệt Tâm Phong xem như đã lấy được tư cách phá lệ mở ra Uẩn Linh Đàm lần này. Tuy rằng trên quy tắc có nói chỉ cần có ba người khiêu chiến thành công lập tức mở ra Uẩn Linh Đàm, hơn nữa đệ tử tham gia khiêu chiến đều có cơ hội tiến vào, bất quá cơ hội này lại do người thắng nắm giữ trong tay.
Trong quá khứ việc khiêu chiến như vậy đã từng xảy ra, Uẩn Linh Đàm cũng đã từng phá lệ mở ra rồi. Đệ tử tham gia khiêu chiến hầu như đều tiến vào, trong thời gian ba ngày thỏa thích hấp thu luyện hóa Linh khí, khiến cho tu vi tăng lên một tầng.
Nhưng mà, trong quá khứ cũng chưa từng phát sinh chuyện đệ tử của một ngọn núi thắng liên tiếp ba trận, nắm trong tay tư cách mở ra. Nếu như Diệp Vân thắng được, như vậy Tuyệt Tâm Phong đã nắm tư cách mở ra trong tay, Thư An Thạch bọn hắn có tư cách lựa chọn người đệ tử nào sẽ cùng bọn họ tiến vào, người nào sẽ mất đi tư cách.
Rất hiển nhiên, nếu như Diệp Vân thắng được, như vậy Tuyệt Tâm Phong sẽ có tư cách mở ra, đương nhiên sẽ không để cho đệ tử Trấn Yêu phong đối lập với mình tiến vào, như vậy Trấn Yêu phong lần này không những ném đi mặt mũi, còn mất đi tư cách tiến vào Uẩn Linh Đàm, có thể nói vô cùng nhục nhã.
Đinh Thiến tất nhiên hiểu điều mấu chốt trong đó, trong thế hệ trẻ của Trấn Yêu phong nàng có địa vị cùng tu vi ngang ngửa với Âm Tố Tâm. Dưới một người trên vạn người, ngày bình thường hô phong hoán vũ, trong thế hệ trẻ tuổi không người nào không nghe theo.
Tu vi cùng địa vị cao bao nhiêu thì trách nhiệm càng nặng nề bấy nhiêu. Đinh Thiến thân là nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ Trấn Yêu phong, ngày bình thường hưởng thụ sự tôn kính của các đệ tử cùng cưng chiều của sư trưởng, giờ phút này đương nhiên phải vì Trấn Yêu phong giành lấy mặt mũi. Cho dù là đối đầu cùng Chư Cát Xung hay là thành công trong khiêu chiến vượt cấp, lấy được tư cách mở ra Uẩn Linh Đàm.
Nhưng mà, tối thiểu thì trước mắt Đinh Thiến tuyệt đối không thể bại bởi Diệp Vân, ba trận chiến cố gắng hết sức cùng thắng được một trận hoàn toàn bất đồng.
Đinh Thiến chỉ cảm thấy một sự khẩn trương trước đó chưa từng có, thân thể mềm mại thậm chí có một chút run rẩy.
Diệp Vân ngược lại cứ lẳng lặng đứng đấy, khóe miệng thậm chí nổi lên một nụ cười như có như không, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh.
“Đinh sư tỷ hình như có chút khẩn trương đây!”
Diệp Vân mỉm cười, ôn nhu nói.
Đinh Thiến khuôn mặt hơi trầm xuống, nói: “Đừng có nói nhảm dài dòng. Ngươi chính là tên đệ tử cuối cùng của Tuyệt Tâm Phong chủ, hôm nay ta sẽ nhường cho ngươi một chiêu, ngươi xuất thủ trước.”
Diệp Vân nhún nhún vai, nói: “Đinh sư tỷ thật đúng là quá quan tâm đến ta, bất quá nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây xuất thủ trước cũng được.”
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Vân chậm rãi bước về phía trước hai bước, đi đến bên cạnh Đinh Thiến, sau đó đưa tay nhẹ nhàng lướt qua bên trên ống tay áo của nàng.
“Đinh sư tỷ, một chiêu đã xong, hiện tại ta và ngươi nên xuất toàn lực cho một trận chiến, một trận chiến công bằng.” Tiếng nói của Diệp Vân vừa dứt, thân hình đã thối lui đến vị trí cũ.
Chỉ thấy trên người hắn lập loè lóe lên ánh sáng màu tím nhàn nhạt, trong lúc mơ hồ tựa hồ có tiếng sấm bắt đầu nổi lên.
Đinh Thiến không nghĩ tới Diệp Vân sẽ có động tác như thế, không khỏi hơi hơi có chút thất thần, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Vân đã xảy ra một chút biến hóa.
Lôi linh khí!
Đinh Thiến cảm nhận được bốn phía xung quanh thân thể Diệp Vân lôi điện bắt đầu khởi động, thỉnh thoảng trên không trung hiện lên lôi quang cùng tiếng sấm mơ hồ xuất hiện đã nói rõ Diệp Vân đã chuẩn bị tốt cho trận chiến này, thần thông lôi hệ đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Ngươi đã không muốn nhận một chiêu của ta, vậy ngươi và ta lập tức tiến hành một trận chiến công bằng.”
Đinh Thiến tuy rằng nữ lưu, nhưng chính là nhân vật thứ hai trong những người trẻ tuổi của Trấn Yêu phong, lòng dạ đầy cao ngạo. Nhìn thấy Diệp Vân như thế, không khỏi bốc lên chiến ý trong lòng.
Diệp Vân mỉm cười đứng đó, ánh sáng tím lập loè trong tay, từng gợn sóng lấy hắn làm trung tâm nhộn nhạo tỏa ra, Tử Ảnh Kiếm thình lình xuất hiện, không ngừng chấn động.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, Tử Ảnh Kiếm đã chấn động một nghìn lẻ hai mươi tư lần, Lôi Vân Điện Quang Kiếm thức thứ ba Diệt Thế Thần Lôi chuẩn bị xuất ra.
Bàn tay trắng nõn của Đinh Thiến nhẹ nhàng giơ lên, chỉ nhìn thấy một cây hoa đào thình lình xuất hiện, hoa đào tươi đẹp rực rỡ, tựa hồ có mùi thơm bay ra, tràn ngập từng góc nhỏ trên Phần Thần Đài.
“Hoa đào làm kiếm, hoa rụng rực rỡ!”
Đinh Thiến khẽ quát một tiếng, bàn chân bước liên tục nhẹ nhàng làm ra một bộ pháp ưu mỹ lay động lòng người, hoa đào trong tay đùng thoáng một phát tản ra, trên không trung bỗng nhiên biến hình, hóa thành một thanh tiểu kiếm màu hoa đào hồng phấn, bay thẳng lên không trung.
Tiểu kiếm hoa đào hội tụ trên không trung, bay nhanh xoay tròn, hóa thành một vòng xoáy phi kiếm, tựa hồ muốn thôn phệ tất cả.
“Đi!”
Đôi môi anh đào của Đinh Thiến hé mở, bàn tay trắng nõn hướng về Diệp Vân điểm nhẹ một chút.
Trong một chớp mắt, tiểu kiếm màu hồng phấn hoa đào hóa thành một dòng sông phi kiếm cuồn cuộn, nhắm về phía Diệp Vân gào thét mà đi.
Diệp Vân đã có chuẩn bị từ trước, đối mặt với đối thủ như Đinh Thiến đã vượt qua Kim Đan đại kiếp, hắn không dám khinh thường chút nào. Trong lòng của hắn rõ ràng, nếu là đối mặt đối thủ Kim Đan Cảnh ngũ trọng, với thực lực của hắn bây giờ, hoàn toàn có năng lực đánh bại. Nhưng mà đối mặt với Đinh Thiến thì lại hoàn toàn không nắm chắc chút nào.
“Diệt Thế Thần Lôi!”
Diệp Vân đồng dạng cũng không hề giữ lại năng lực, Tử Ảnh Kiếm hơi hơi chuyển một cái, Diệt Thế Thần Lôi thình lình xuất ra. Giờ phút này lôi linh khí của hắn đã hầu như muốn ngưng tụ thành Giả Đan, thi triển thức thứ ba Diệt Thế Thần Lôi đã không cần ngưng tụ kiếp vân trên không trung như trước đây, mà là trực tiếp từ bên trên Tử Ảnh Kiếm đánh ra.
Tử sắc thần lôi gào thét mà đi, sấm sét nổ vang trời, điện mang lóng lánh.
Một đạo tử sắc thiểm điện giống như Thần Long phóng tới hoa đào kiếm hà.
HƯU...U...U!
Tử sắc thiểm điện giống như một con Thần Long đâm mãnh liệt vào chính giữa hoa đào kiếm hà, trong khoảnh khắc đã bị tiểu kiếm màu hồng phấn vây quanh. Tiểu kiếm bay nhanh chém loạn, muốn cắt tia chớp thành mảnh vỡ, chém thành hư vô.
Nhưng mà, Diệt Thế Thần Lôi có uy lực như thế nào, so với thời điểm Diệp Vân vừa tới Thần Tú Cung đã tăng lên gấp mấy lần, giờ phút này này tử sắc điện long cuồn cuộn trong hoa đào kiếm hà, gào thét, tàn sát bừa bãi, điện mang cùng tiểu kiếm chạm vào nhau, tia lửa bắn ra bốn phía.
Phanh phanh phanh!
Âm thanh thanh thúy từ không trung truyền đến, tử sắc điện long cùng hoa đào kiếm hà giằng co với nhau cùng một chỗ, rõ ràng trong lúc nhất thời không thể phân ra thắng bại.
“Hoa đào làm kiếm, phong tỏa thiên địa!”
Thanh âm của Đinh Thiến lại vang lên lần nữa, êm tai dễ nghe, nhưng trong đó đã ẩn chứa một sự kiên quyết.
Trong một chớp mắt, hoa đào kiếm hà lúc đầu cuồn cuộn mà đến đột nhiên ngừng trệ trên không trung, trong chốc lát làm thành một đoàn quang ảnh hồng nhạt, vây Thần Long vào trong đó.
Hoa đào kiếm ảnh cao thấp xuyên thẳng qua, sau đó thu nhỏ lại một chút, tựa hồ muốn phong ấn triệt để tử sắc điện long, sau đó sẽ nghiền nát thành mảnh vỡ.
Diệp Vân nhìn thấy tất cả nhưng lại không có bất kỳ động tác gì, hắn lẳng lặng mà đứng, tùy ý để cho hoa đào kiếm ảnh đâm chém, nghiền nát điện long.
Tử Ảnh Kiếm trong tay Diệp Vân vẫn không ngừng chấn động như trước, ngay tại thời điểm hoa đào kiếm ảnh đâm chém điện long đã chấn động đến trên vạn lần.
Trong khoảnh khắc, Tử Ảnh Kiếm đột nhiên vọt lên, bay nhanh trước người của hắn vung vẩy, bổ, chém, điểm, móc, đâm, vô số quang ảnh lóng lánh, làm thành một đống hỗn loạn.
Nhưng mà, nếu như có người quan sát một cách tinh tế mà nói, thì có thể nhìn thấy biến hóa trong đó, mỗi một đạo kiếm ảnh đều liên hệ cùng một chỗ, đầu đuôi hỗ trợ lẫn nhau, liên hệ chặt chẽ.
“Đi đi! Lôi Thần Chi Kiếm!”
Diệp Vân khẽ quát một tiếng, Tử Ảnh Kiếm trong tay đột nhiên xuất ra, từ mặt đất phóng thẳng lên thẳng tắp, đâm về phía hoa đào kiếm ảnh ngưng tụ thành một đoàn.
Không hề màu mè hoa lá cành, cũng không có động tác dư thừa nào. Chỉ có một kiếm, một kiếm cực kỳ đơn giản.
Nhưng mà, một kiếm này trong đó lại ẩn chứa sự lĩnh ngộ của Diệp Vân đối với lôi hệ pháp tắc, sự khống chế đối với lôi linh khí, thậm chí có ý chí linh hồn của hắn cùng tinh thần khắc trong đó.
Đây là một kiếm mà Lôi Thần dùng để chém giết yêu ma, một kiếm có uy lực cực lớn trong Thiên Địa.
Đây là Lôi Thần kiếm!
Đinh Thiến vừa nhìn thấy đồng tử đột nhiên co rụt lại, nàng có thể cảm nhận được uy lực của một kiếm này vượt xa tử sắc điện long vừa rồi.
Một kiếm này cực kỳ đơn giản nhưng lại vô cùng hung mãnh, tốc độ nhanh chóng như điện quang hỏa thạch trong chớp mắt đã đâm trúng hoa đào kiếm ảnh.
KENG...!
Tiếng va chạm thanh thúy không ngừng vang lên, chỉ nhìn thấy từng thanh từng thanh hoa đào tiểu kiếm nối tiếp theo nhau hướng về bốn phương tám hướng bắn ra, hung hăng đụng vào vòng bảo hộ trên Phần Thần Đài, sau đó đùng thoáng một phát hóa thành hoa đào, lơ lửng trên không trung.
Trong chớp mắt, hoa đào kiếm ảnh bị đánh cho tan tác, hoa đào bay tung tóe đầy trời, hơi hơi phập phồng.
Khuôn mặt Đinh Thiến biến sắc, nàng quả thật không ngờ một kiếm này của Diệp Vân lại cường đại như thế, ra ngoài ý định. Hoa đào kiếm pháp chính là một trong những thần thông nàng mạnh nhất, lúc bình thường chỉ cần một đạo kiếm hà là có thể nghiền ép tuyệt đại bộ phận tu sĩ Nguyên Anh Cảnh trở xuống, tại Trấn Yêu phong cũng gần bằng với Âm Tố Tâm.
Nhưng mà một đạo thần thông như thế rõ ràng bị Diệp Vân trảm phá chỉ bằng một kiếm, hoàn toàn vượt quá dự liệu của nàng.
Trong lòng Đinh Thiến tràn đầy khiếp sợ, đối với thực lực chân chính của Diệp Vân lại có nhận thức hoàn toàn mới. Mới chỉ là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong mà đã có tu vi như thế, nếu như đột phá đến Kim Đan Cảnh, như vậy sẽ bộc phát ra sức chiến đấu đến mức độ nào đây?
Bỗng nhiên, trong đầu Đinh Thiến dâng lên một ý niệm, nhất định phải giết chết Diệp Vân, cho dù giết không chết cũng phải phế bỏ tu vi của hắn. Bằng không mà nói, Diệp Vân rất có thể chính là đối thủ trẻ tuổi lớn nhất của Trấn Yêu phong sau Thư An Thạch.
Thư An Thạch dù sao cũng còn tốt, hắn chung tình với Âm Tố Tâm, đối với đệ tử Trấn Yêu phong cũng sẽ không xuất thủ quá nặng. Nhưng mà, Diệp Vân lại bất đồng, tính nết Thiên Vận Tử vốn là chém giết tuyệt tình, chắc hẳn không bao lâu sau Diệp Vân sẽ bị hắn ảnh hưởng, tâm vững như thiết, ra tay không chút lưu tình.
Đinh Thiến không thu hồi đoàn hoa đào kiếm ảnh kia, để mặc cho Diệp Vân đánh nát nó thành phấn vụn, một lần nữa hóa thành hoa đào phiêu tán trong từng góc nhỏ của Phần Thần Đài.
Lôi Thần Chi Kiếm chợt lóe lên, cũng không hướng về phía Đinh Thiến tiếp tục chém tới.
Trong lòng Diệp Vân rõ ràng, lực lượng mạnh nhất của một kiếm này đã dùng để chém vỡ hoa đào kiếm ảnh, uy lực còn dư lại căn bản không đủ để làm tổn thương tới Đinh Thiến, dứt khoát đem dư lực thu hồi để chuẩn bị tái chiến.
“Ngươi quả nhiên rất mạnh, vượt quá tưởng tượng của ta.” Đinh Thiến nhìn Diệp Vân, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng giơ lên, nắm lấy một cánh hoa đang phiêu du tại không trung, “Bất quá, có mạnh cỡ nào cũng chỉ là Trúc Cơ Cảnh, hiện tại ta lập tức cho ngươi mở mang kiến thức một chút, thực lực của tu sĩ vượt qua Kim Đan đại kiếp sẽ như thế nào.”
Thân thể mềm mại của Đinh Thiến hơi hơi chuyển một cái, tay chân nhẹ nhàng vũ động, ưu nhã động lòng người, ở bên trên Phần Thần Đài nàng lại bắt đầu một vũ điệu.
Theo dáng người chuyển động của nàng, cánh hoa đào lúc đầu đang lơ lửng trên không trung lại bắt đầu bồng bềnh theo một quy luật cùng với thân hình của nàng, hơi hơi chuyển động.
“Đào Hoa Toái Vân Thủ!”