[Dịch] Tiên Hiệp Thế Giới

Chương 71 : Tình Cờ Gặp Mặt

Ngày đăng: 13:34 26/08/19

“Chính là nó rồi.” Diệp Vân vui mừng quá đỗi, hiển nhiên, miếng hỏa tinh thạch này chính là nguyên nhân khiến cho đại điện biến thành biển lửa, chỉ cần thu miếng tinh thạch này lại, hoặc là phá hủy nó thì hỏa diễm đầy trời này sẽ tiêu tán. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng chịu đựng cảm giác khó thở do nhiệt độ thiêu đốt thân thể, mãnh liệt đâm Hắc Diệu Kiếm trong tay. Đinh! Hắc Diệu Kiếm liền đâm thẳng vào viên hỏa tinh thạch. Cổ tay Diệp Vân dùng sức, thân kiếm liền xuyên xuống, sau đó liền gảy ngược lại, ý muốn gảy viên hỏa tinh thạch này ra khỏi miệng núi lửa. Hắn tin tưởng, chỉ cần gảy viên tinh thạch này ra ngoài là hỏa diễm đầy trời trong nháy mắt sẽ tiêu tán. Nhưng mà, Diệp Vân chỉ cảm thấy một luồng phản lực khó có thể ngăn cản từ viên tinh thạch bắn ngược lên, truyền qua Hắc Diệu kiếm, nhanh chóng truyền vào tay của hắn. Một cảm giác khó có thể hình dung, khiến cho toàn bộ cánh tay hắn run lên, gần như là mất đi cảm giác vậy. “Sao lại có thể như vậy?” Dưới hỏa diễm đầy trời thiêu đốt, mồ hôi Diệp Vân tuôn ra như tắm, mà cảm giác tê dại trong nháy mắt lại khuếch tán ra, truyền đến nửa người hắn. Nếu như không lập tức buông tay thì chỉ sợ cả thân thể sẽ bị mất đi khống chế. Đừng nói cả người bị mất đi khống chế, mặc dù là hiện tại nửa người cảm thấy tê rần, muốn tránh né những viên loạn thạch không biết lúc nào sẽ xuất hiện, cũng cực kỳ khó khăn rồi. Tầng thứ nhất của Hoa Vận bí tàng này đã hung hiểm như thế này, cho dù có thể mở ra tầng thứ nhất, vậy tầng thứ hai, thứ ba trong đó, không biết còn có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đây? Giờ khắc này, Diệp Vân nhất định phải đưa ra quyết định, buông tay quăng kiếm hay là thừa dịp cơ thể còn có thể khống chế, ra sức đánh cược một lần nữa. Một khắc sinh tử! Diệp Vân là một người chưa bao giờ sợ phiền phức. Tại ngoại viên tạp dịch, hắn ít xuất hiện lí do chỉ là vì muốn sinh tồn mà thôi. Mà nguyên tắc cơ bản nhất của sinh tồn, chính là làm sao để sống sót. Chính như hiện tại, cho dù hắn buông tay quăng kiếm thì cũng chẳng còn tinh lực để có thể làm lại một lần nữa. Hơn nữa, những viên loạn thạch bị thiêu đốt lăng không bắn ra, không những tốc độ cực nhanh mà uy lực lại tuyệt luân, một khi tâm thầm hơi buông lỏng một chút là bị đập trúng ngay, kết cục chính là thân tử đạo tiêu, hóa thành mây khói. Bởi vậy, không có khả năng bỏ kiếm. Diệp Vân cũng không lui lại, cũng không hề suy nghĩ đến việc sẽ bị loạn thạch đập trúng, hắn xông về phía trước một bước, tay trái đổi sang tay phải, sau đó dùng toàn bộ số linh lực còn lại của mình, rót toàn bộ vào Hắc Diệu kiếm, hất mạnh lên. Đinh! Hỏa tinh thạch bị Hắc Diệu kiếm dùng lực lượng mạnh mẽ nhấc lên, bay ra khỏi ngọn lửa, bắn về phía đỉnh của đại điện. Răng rắc! Tinh thạch vừa bay lên thì toàn bộ không gian liền phát ra thanh âm răng rắc, tựa hồ như đại điện bị hỏa diễm đầy trời này bao phủ, trong khoảnh khắc sẽ bị sụp đổ. Diệp Vân vô cùng kinh hãi, nhưng cũng không có biện pháp nào xử lý vì hiện tại, linh lực của hắn hầu như đã hao toàn bộ. Muốn tránh né loạn thạch đầy trời, cho dù hắn ở trạng thái đỉnh phong cũng không có khả năng, mà đại điện này lại chỉ có thể vào mà không ra, hắn căn bản không hề tìm được lối ra ở chỗ nào cả. Miệng núi lửa bắt đầu nứt vỡ, hỏa diễm bắn thẳng lên trời, tản ra bốn vách tường, vậy mà lại xuất hiện vô số vết rách, tùy thời đều có thể sụp đổ. Giữa hỏa diễm đầy trời, đá vụn bay tung tóe, khói bụi che kín bầu trời, tầm quan sát ngày càng thu hẹp, hầu như không còn nhìn được thứ gì nữa. Diệp Vân nhìn xung quanh, đột nhiên lao thẳng lên phía trên, Hắc Diệu kiếm trước người đánh ra một đạo bóng kiếm bảo vệ thân thể, sau đó chộp về phía viên hỏa tinh thạch kia. Hắn có một cảm giác khó có thể nói thành lời là, nếu như muốn sống thì phải bắt được viên tinh thạch màu đỏ kia. Phanh phanh phanh! Vô số loạn thạch bị thiêu đốt đụng vào bóng kiếm, bắn ra vạn đạo hỏa quang, rồi tản ra bốn phương tám hướng. Lực lượng khổng lồ từ bóng kiếm truyền lại giống như một chiếc đại chùy đập lên thân thể, Diệp Vân cảm thấy lồng ngực khó chịu, yết hầu ngòn ngọt, liền phun ra một ngụm máu tươi, chưa kịp rơi xuống đất thì đã bị nhiệt độ cao thiêu đốt, hóa thành huyết khí, tiêu tán trong không trung. Lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, giống như nắm phải một cục than nóng bỏng, thiếu chút nữa thì hắn lại ném ra ngoài. Thân hình Diệp Vân lộn một vòng, trong tay nắm chặt hỏa tinh thạch, hạ xuống mặt đất. “Phá cho ta!” Diệp Vân hét lớn một tiếng, linh lực điên cuồng dồn vào viên tinh thạch đang nắm trong tay. Khi linh lực của hắn vừa truyền vào thì hỏa tinh thạch bỗng nhiên trở nên ôn hòa, nhiệt độ khó có thể chịu đựng được bỗng nhiên lại hạ thấp xuống, biến thành khối ngọc mềm mại ấm nóng, truyền đến một cảm giác nhu hòa. Cùng lúc đó, hỏa diễm bay múa đầy trời bỗng nhiên dừng lại, sau đó liền tiêu tán, trong khoảnh khắc thì hóa thành hư ảo, dường như chưa từng xuất hiện qua lần nào. Diệp Vân kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, chẳng những hỏa diễm đầy trời mà ngay cả đại điện xoa hoa vừa nãy, giờ đây cũng đã biến mất vô ảnh vô tung. Đập vào mắt hắn chỉ là một gian thạch thất tối đen như mực, bên trong trống rỗng, hầu như không có cái gì bài trí. Trên đỉnh động có duy nhất một viên Dạ Minh Châu, tỏa ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt. “Trận pháp không gian thần kỳ như thế, đúng là khó có thể tin được. Thạch thất này, chắc có lẽ chính là thật rồi.” Diệp Vân nhìn về phía thạch thất được hào quang chiếu sáng, hồi tưởng lại những cảnh tượng vừa rồi, trong lòng hiện lên vẻ kính sợ. Nhưng mà kính sợ thì kính sợ, Diệp Vân vẫn dò xét xung quanh, muốn tìm xem đường ra ở nơi nào, thuận tiện tìm xem có bảo vật gì lưu lại hay không. Hắn nhớ rõ là Dương Thanh Phong đã từng nói, nếu như có thể tìm được bảo vật ở tầng thứ nhất thì thứ đó hoàn toàn thuộc về mình. Cho dù Dương Thanh Phong không nói lời này, Diệp Vân nếu tìm được thiên tài địa bảo gì thì cũng không có khả năng giao cho Thiên Kiếm Tông, đây chính là quên mình mà phục vụ, đổi lấy bảo vật, sao có thể có chuyện nộp lên trên. Thạch thất trống rỗng, nhìn qua là biết. Nhưng lúc này, Diệp Vân lại nhìn chăm chăm vào một cái rương đặt ở sát tường. Chiếc rương này không biết là dùng tài liệu nào chế thành, không phải đá cũng không phải cây, cũng không phải là loại kim loại nào mà Diệp Vân đã từng biết, mà cũng không phải là tinh thạch. Diệp Vân hít một hơi thật sâu. Giờ khắc này, tâm tình hắn vô cùng kích động. Nếu như tầng thứ nhất có bảo vật, vậy thì không thể nghi ngờ chính là để trong chiếc hòm này. Nhẹ nhàng mở nắp lên, Diệp Vân liền thấy trong rương có một viên tinh thạch màu tím, bên trên mơ hồ có thanh mang bao trùm, như có như không. Diệp Vân nắm viên tinh thạch này trong tay, liền cảm thấy hơi tê dại, giống như vừa rồi hắn dùng Hắc Diệu kiếm để gảy viên hỏa tinh thạch ra ngoài, chẳng qua là yếu hơn nhiều lần, không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hắn. “Đây là cái gì?” Diệp Vân nắm viên tinh thạch, vuốt qua một chút, sau đó liền truyền linh lực vào trong đó, nhưng giống như trâu đất xuống biển, không có bất kỳ phản ứng nào. Viên tinh thạch này đúng là Diệp Vân hắn chưa từng thấy qua lần nào, nhưng mà hắn biết rõ, nếu như vị Kim Đan đại tu sĩ, chủ nhân của Hoa Vận bí tàng kia để lại đồ vật này thì tất nhiên nó là một bảo vật rồi. Vung tay lên, Diệp Vân liền thu lại cả chiếc rương và viên tinh thạch vào trong Trữ Vật Đại, sau đó nhìn về vách tường khá, muốn tìm đường ra. Ngay khi hắn vừa thu chiếc rương lại thì thấy trên thạch bích xuất hiện một lối đi hẹp dài, phía sau dần mở rộng, phía cuối là một cổng vòm. “Tầng thứ nhất đã được ta mở ra rồi ư?” Diệp Vân khẽ giật mình, lập tức vui mừng quá đỗi, sự hưng phấn trong lòng đúng là khó có thể dùng từ ngữ nào mà hình dung được. Tầng thứ nhất đã được mở ra, vậy thì có thể tiến vào tầng thứ hai rồi. Tầng thứ hai mộ địa của Kim Đan đại tu sĩ, không biết là có bao nhiêu thiên tài địa bảo đang chờ đợi mình? Ngay khi vừa muốn bước chân thì trong lòng Diệp Vân lại có chút do dự. Tầng thứ nhất hung hiểm như thế, nếu như tâm tính không kiên định, ứng biến nhanh chóng thì chỉ sợ đã bị hỏa diễm đầy trời thiêu đốt, thân tử đạo tiêu. Như vậy thì tầng thứ hai, chờ đợi hắn là cái gì? Diệp Vân đột nhiên cảm thấy, tầng thứ hai này, thật sự là đệ tử Luyện Khí Cảnh mới có thể ứng phó được. Nhưng mà, nếu hiện tại mà quay người rời đi, hắn đúng là không cam lòng. Thiếu chút nữa là mất mạng ở chỗ này, vậy mà chỉ nhặt được một viên tinh thạch không rõ tác dụng, hắn làm sao cam tâm? Tiếp tục, hay là dừng lại? Diệp Vân hít vào thật sâu, trong lòng phân vân. Đột nhiên, lông mày nhíu lại, sau đó sải bước tiến lên, xuyên qua cổng vòm. Thân hình hắn vừa đi qua cổng vòm thì thạch bích sau lưng liền chậm rãi khép lại, hư không tiêu thất, căn bản không còn bất cứ bức thạch bích nào. “Đây là tầng thứ hai?” Diệp Vân nhìn bốn phía, trống rỗng, ánh sáng mờ mờ, nhìn không rõ bất cứ thứ gì cả. Bỗng nhiên, Diệp Vân phát hiện ra, bên trái cách đó mấy trượng có tiếng hít thở. “Ai?” Diệp Vân đột nhiên quay người, nhìn sang. Lờ mờ bên trong, một thân ảnh chậm rãi xuất hiện, nhỏ nhắn xinh xắn, có chút gầy yếu, đúng là một nữ tử. “Ồ, ngươi là ai? Là đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông ta hay sao? Ngươi vừa mới vào? Sao lại xuất hiện ở đây?” Trong khoảng không lờ mờ, một giọng nói non nớt của nữ tử mang theo vẻ vui mừng. Lập tức, đạo thân ảnh mảnh mai kia liền tăng tốc độ, đi về phía hắn. Dung nhan tú lệ, mặc dù có chút non nớt, nhưng cũng không thể che giấu được vẻ đẹp khuynh sắc khuynh thành sau này. “Ồ, là ngươi?” Nữ hài mặc bộ quần áo xanh nhạt, vừa nhìn thấy Diệp Vân thì dừng lại, kinh hô một tiếng. Diệp Vân vừa nhìn thấy nữ hài thì cũng khẽ giật mình. Đúng là trước đây, tại ngoại viện tạp dịch, hắn đánh bại Lưu Ngọc, sau đó bị đệ tử Chấp Pháp Điện Tần Thiên Hàn bức bách, một trong hai nữ tử xuất hiện lúc đó, Tô Linh. “Thì ra là Tô Linh sư muội, sao muội lại ở trong này?” Diệp Vân tò mò nhìn tiểu cô nương, vẻ mặt nghi hoặc, hỏi. “Cái gì mà sư muội? Ngươi phải gọi ta là sư tỷ mới đúng. Ta nhập môn sớm hơn ngươi, tất nhiên là sư tỷ rồi.” Tô Linh bĩu môi, hừ hừ nói. Diệp Vân khẽ giật mình, lập tức cười nói: “Đúng đúng, Tô Linh sư tỷ, tỷ cũng là người tiến vào tầng thứ nhất để phá mắt trận hay sao?” Trên khuôn mặt non nớt của Tô Linh hiện ra vẻ hài lòng, mỉm cười, sau đó hạ giọng: “Ta cho ngươi biết, là ta trốn vào đây đấy, không nghĩ là bị vây ở đây, không ra được á.” Diệp Vân khẽ giật mình, kỳ quái hỏi: “Tô Linh ngươi đã đạt Luyện Khí Cảnh, có thể trực tiếp đi vào tầng thứ hai?” Tô Linh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn, nói: “Là Tô Linh sư tỷ, không nên quên. Còn nữa, ai nói với ngươi đây là tầng thứ hai? Đây vẫn là tầng thứ nhất, ta còn kém một chút xíu nữa mới có thể đạt đến Luyện Khí Cảnh.” “Tầng thứ nhất?” Diệp Vân khẽ giật mình, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, vô cùng khó coi. “Đúng vậy a, ta vừa vào thì bị truyền tống tới đây, đương nhiên là tầng thứ nhất rồi.” Tô Linh gật đầu.