Tiên Hồng Lộ

Chương 122 : Lại thấy ánh mặt trời

Ngày đăng: 20:34 22/04/20


Một lúc sau. thi triển xong mười mấy lần Vũ Lộ Thuật. Dương Phàm mới trị dứt ngoại thương trên người Hồ Phi. Trong quá trình này, Tiên Hồng Quyết theo pháp thuật Dương Phàm thi triển cũng tăng trưởng bằng tốc độ khả quan. làm cho hắn mừng rỡ như mở cờ trong bụng. Tiếp tục với xu thế như vậy, không cần bao lâu Tiên Hồng Quyết sẽ có thể đột phá đến cảnh giới Ngưng Thần Kỳ, ngang cấp với ma công.



Cùng lúc trị liệu. Dương Phàm phát hiện một vấn đề: Thân thể Hồ Phi mạnh hơn hẳn những tu sĩ cùng bậc rất nhiều, thậm chí cường độ thân thể so với cương thi đồng cấp còn muốn biến thái hơn mấy phần.



"Người này quả thật là một cái biến thái, lực lượng cơ thể lại có thể biến thái như vậy."



Dương Phàm âm thầm kinh hãi. nếu như cận thân chiến đấu với người này, tuyệt đối sẽ bị thiệt nặng.



Sau đó. lại phải trị liệu nội thương cho Hồ Phi.



Phương diện nội thương. Dương Phàm còn chưa học được phép thuật trị liệu chuyên môn nào. chỉ có thể lầy pháp lực Tiên Hồng Quyết của bản thân đưa vào trong cơ thể người bị thương, tiến hành điều hòa chữa trị. Nhưng dù vậy, vẫn có thể dễ dàng đối phó được với những nội thương bình thường.



Chẳng qua hiện giờ Hồ Phi bị nội thương lại không bình thường, gây thương tổn cho hắn là tồn tại ít nhất phải Trúc Cơ kỳ trở lên. một khi trị liệu thật hóc búa. Trong đó có hai chỗ cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí bó tay không giải quvết được.



Vầng sáng xanh biếc tươi mát nhu hòa lóe ra dao động trên tay Dương Phàm. sương mù sinh mệnh sinh cơ không dứt hóa thành từng sợi từng sợi xanh biếc rót vào trong cơ thể Hồ Phi. làm dịu chữa trị thương thế.



Pháp lực trình độ cao tiếp xúc với thân thể Hồ Phi. sắc mặt Dương Phàm càng thêm ngưng trọng. Một lần nữa cảm thụ được ở sâu trong cơ thể người này ẩn chứa lực lượng cấm kỵ. cổ lực lượng này thậm chí làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ. không dám tiếp xúc chạm tới nó.



Có thể tưởng tượng, nếu như chọc giận Hồ Phi. đến lúc hắn tiến vào trạng thái điên cuồng, sẽ phát huy ra sức chiến đấu đáng sợ cỡ nào. Trước đó. dưới cương thi Trác Cơ kỳ công kích mãnh liệt cũng có thể kiên trì chốc lát. nhưng cũng không rơi rụng.



Lại hao tốn khoảng chừng thời gian một chén trà, Dương Phàm thu tay lại. thở nhẹ ra một hơi.



- Trịtrị xong rồi?



Hồ Phi mừng rỡ nói, thử đứng dậv. hoạt động tay chân. lại nhíu mày một chút. Dương Phàm nhàn nhạt nói:



- Trong đó có hai chỗ nội thương, đã bị lực phá hoại cực lớn. gần như tiếp cận uy lực tu sĩ bậc cao công kích. Dương mỗ chỉ là dược sư bậc thấp, tạm thời không có năng lực. về phần những nội thương ngoại thương khác. đều đã khỏi hẳn rồi



- Thậtthật tốt quá. hiệnhiện giờ chúng ta cócó thể đi ra đối phó cươngcương thi kia rồi



Hồ Phi hưng phần hô lên. nói rồi liền chuẩn bị đi ra ngoài đại diện. bộ dạng thật gấp khó dằn nổi.



- Bình tĩnh. bình tĩnh.



Dương Phàm đứng nguvên tại chỗ. bộ dạng thờ ơ.



- Ngươi cócó ý gì?



Hồ Phi lập tức có vẻ không vui



- Ngươi cho rằng bằng vào sức của hai người chúng ta là có thể chống lại cương thi cấp bậc Trúc Cơ kỳ? Ngay cả khi chúng ta liều mạng. cho dù đánh gục nó thì chắc chắn cũng phải trả giá thảm trọng.




Hồ Phi thúc giục.



- Được. ngươi theo ta.



Dương Phàm nhàn nhạt nói.



- Dựadựa vào cái gì phảiphải nghe theo ngươi?



Hồ Phi nhướng mày lên. có chút không phục nói. Người này đến lúc bây giờ vẫn cứ cường ngạnh.



Dương Phàm cười lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn. tự mình đi trước, vẻ mặt thong dong bình tĩnh. giồng như nơi này không phải huyệt mộ đáng sợ. mà là đại viện nhà mình.



Hồ Phi do dự một chút. trực giác nói cho hắn là đi theo có thể là một lựa chọn chính xác.



Cứ như vậy, hai người một trước một sau đi tới cửa ra vào huyệt mộ.



Không gian bên ngoài huvệt mộ kỳ thật không rộng lớn. thậm chí địa thế có chút phúc tạp. nơi này ẩn nấp rất nhiều quỷ vật cùng cương thi. có thể uy hiếp đến tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. Dương Phàm bước đi rất chậm. khi thì dừng lại chốc lát. vô cùng thong dong.



Vừa lúc bắt đầu. Hồ Phi có chút không nhịn được. tuy nhiên sau đó hắn bỗng phát hiện ra: hai người đi một hồi lâu nhu thế. lại không đụng tới bất kỳ cương thi quỷ vật nào.



Có thể nghe được tiếng động quỷ vật. nhưng lại không đụng phải bất kỳ một thứ nào. Sau khi phát hiện sự thật này, Hồ Phi lập tức thành thật lại. đi theo phía sau Dương Phàm. Bước đi một lát. phía trước xuất hiện một tia sáng. bên ngoài mơ hồ truyền tới tiếng đánh nhau.



Mơ hồ, có thể thấy được lối vào.



Hồ Phi hung phấn kêu lên:



- Cuốicuối cùng có thể đi ra rồi!



- Câm miệng!



Dương Phàm biến sắc. vội vã vươn tay che miệng tên này lại. Thế nhưng, hắn đã không bù đắp kịp nữa.



Vù vù!



Một con lệ quỷ theo tiếng động phát hiện ra hai người, bổ nhào như một tia chớp từ bầu trời xuống, một cánh tay trắng bệch chụp tới hậu tâm Dương Phàm. tiếng gió gào thét.



- Tốc chiến tốc thắng!



Sắc mặt Dương Phàm trầm xuống, trong tay đột nhiên chém ra một xà ảnh màu đen. im hơi lặng tiếng như u linh. thoáng cái cuốn lấy cổ con lệ quỷ kia.