Tiên Hồng Lộ

Chương 144 : Kỳ nữ

Ngày đăng: 20:34 22/04/20


Người trị bệnh.



Vũ Văn Liệt liếc nhìn Dương Phàm. khẽ nhíu mày nói:



- Nguyệt Nhi, con tìm người này từ đâu tới? Trong vương phủ dường như không có vị khách liêu này.



Trong lời này, Vũ Văn Liệt không che giấu khinh thị Dương Phàm lại càng không cần phải che giấu. Dược sư trẻ tuổi như vậy, tu vi cũng không cao, rất khó làm cho người ta tin phục. Trong mắt người đời, đại phu y thuật cao siêu đều là lão bất tử bảy tám chục tuổi dược sư mới mười mấy hai mươi như Dương Phàm sợ rằng chỉ mới cấp học đồ.



- Phụ thân, Dương dược sư y thuật không kém, ít nhất phải mạnh hơn rất nhiều lần những dược sư trong vương phủ. Ngài để cho huynh ấy thử xem sao.



Tiểu quận chúa hai mắt đẫm lệ cầu khẩn. Hai người nói chuyện các dược sư vương phủ đứng bên ngoài đều nghe rõ ràng.



Cái gì?



Dược sư trẻ tuổi này mạnh hơn chúng ta?



Mấy người do Hà dược sư dẫn đầu đều lộ vẻ mặt không vui, không khỏi đi tới gần theo dõi.



- Hừ! Dược sư này còn trẻ tuổi hơn cả đồ tôn thế tục của ta, ta muốn xem hắn mạnh hơn chúng ta cỡ nào.



Hà dược sư cười nhạo nói đi tới trước tấm bình phong, mấy dược sư Luyện Khí KỲ còn lại cũng phụ họa.



- Nguyệt Nhi, đừng hồ đồ! Chuyện liên quan đến sống chết của Hàm Nhi, con làm sao có thể mời một người một Thân phận không rõ ràng tới vương phủ chữa bệnh của Hàm Nhi được?



Vũ Văn Liệt cả giận nói, trên không bỗng sinh ra một cỗ khí phách khó có thể hình dung.



- Hu hu!



Tiểu quận chúa bị dọa không dám nói tiếp, ánh mắt áy náy nhìn Dương Phàm. Thường ngày, Yến vương tính tình khí phách nóng nảy, tuy rằng rất yêu thương con gái chỉ khi tức giận hoặc nóng giận lên, không ai dám chạm tới nghịch lân của hắn.



- Đúng vậy! Tiểu quận chúa tuổi ngài còn nhỏ, trên đời người giả thần giả quỷ, hạng người lừa gạtnhiều vô số kể. Ngài ngàn vạn lần đừng bị người ngoài lừa bịp.



Hà dược sư vẻ mặt hiền lành chỉ điểm, trong ánh mắt nhìn Dương Phàm có pha vài phần hả hê.



- Ha ha, trị không được do các ngươi định đoạt. Chẳng qua Dương mỗ nói rõ một chút, cơ hội chỉ có một lần.



Dương Phàm cười lạnh nhạt, bình thản nói.



Cơ hội chỉ có một lần.



Vũ Văn Liệt ngẩn ra, mơ hồ cảm nhận được trên người Dương Phàm có một cỗ ngạo khí. Có thể dược sư này thật sự có thực học cũng không chừng, trong lòng Vũ Văn Liệt đột nhiên có chút hối hận. Dù sao còn có một phần vạn hy vọng, hắn cũng không thể bỏ qua, dù sao đây là đại sự liên quan tới sinh tử của nữ nhi hắn.



- Được!



Yến vương Vũ Văn Liệt thoáng trầm ngâm, liền kiên quyết nói:



- Ngươi đã tự tin như thế, ta để cho ngươi thử xem. Nếu xảy ra sai lầm gì, bản vương nhất định lấy mạng chó của ngươi, diệt cửu tộc ngươi!



Nói xong mấy chữ diệt cửu tộc cuối cùng. Dương Phàm liền cảm nhận được một cỗ sát khí nồng đậm.



- Dương dược sư, cha ta cho huynh cơ hội huynh nhanh xem cho nhị Tỷ đi.
- Vũ Văn tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?



Thấy tình cảnh này, mọi người không khỏi lộ ra vẻ cổ quái Vũ Văn Liệt càng nhíu mày. Ngươi xem bệnh thì xem bệnh, hỏi tuồi cô nương người ta làm gì?



- Mười tám.



Vũ Văn Hàm nhẹ nhàng nói dung nhan thanh nhã như thiên sứ không một tia gợn sóng, trong bình tĩnh hiện vài phần đẹp Tri thức, Dương Phàm gật đầu thưởng thức:



- Nói như vậy, bệnh của cô đã phát ra mười tám năm qua tính cả một năm từ trong bụng mẹ vậy là mười chín năm rồi.



Nghe lời này, Vũ Văn Liệt cũng cảm thấy một chút mánh khóe, có thể thấy được dược sư trước mắt đã tìm được một ít đầu mối.



- Đúng vậy.



Vũ Văn Hàm gật đầu, rất là phối hợp.



- Ta thấy cô bình tĩnh như thế, không lo lắng cho sinh tử của mình sao?



Dương Phàm như cười như không hỏi.



- Có quý nhân ở đây, Hàm Nhi tự biết không lo tính mệnh.



Vũ Văn Hàm mĩm cười, lần đầu tiên mĩm cười như lệ hoa sau mưa, tạo cho Dương Phàm một cảm giác kinh diễm.



- Ha ha ha! Vũ Văn tiểu thư nói không sai có ta ở đây, cô thật sự không lo tính mệnh.



Dương Phàm cười thản nhiên.



Từ sau Vân Vũ Tịch, lại có một cô gái để mình sinh ra cảm giác động tâm. Đương nhiên, động tâm không có nghĩa là hắn lập tức thích cô gái này, tối đa chỉ là hiếu kỳ.



- Dược sư thật có nắm chắc?



Vũ Văn Liệt nghe vậy nghe vậy mừng rỡ.



- Cứ làm dựa theo biện pháp của ta có thể lập tức cứu lại tính mệnh Vũ Văn tiểu thư.



Dương Phàm đầy vẻ tự tin nói.



- Mời dược sư phân phó.



Vũ Văn Liệt vội nói.



- Mời Vũ Văn tiểu thư rời giường, theo Dương mỗ ra ngoài dạo một vòng, liền lập tức có hiệu quả.



Dương Phàm mĩm cười nói.



A!



Mọi người nơi này đều ngây dại!