Tiên Hồng Lộ
Chương 148 : Niêm Ngọc Quan Âm
Ngày đăng: 20:35 22/04/20
Tòa tượng phật vàng kim trông thật sống động nổ tung, tứ phân ngũ liệt, những đống đá vụn này làm cho không ít mạng nhện trong miếu thờ tung lên.
Boong boong!
Tượng phật vừa nổ tung trong nháy mắt một tiếng chuông vang gấp gáp truyền khắp cả khu vực Thanh Viễn Tự.
- Xảy ra chuyện gì?
Không ít các tăng nhân khoanh chân tụng kinh bị tiếng chuông cảnh báo làm giật mình lộ ra vẻ kinh hãi, hết sức bất an nhìn về phía một hướng trong Thanh Viễn Tự.
- Không hay, thánh tượng bị hủy rồi!
- Ma đạo xâm nhập!
- Toàn tự đề phòng, có ma đạo xâm nhập!
Ma đạo xâm nhập!
Ma đạo xâm nhập!
Chúng Phật tu Thanh Viễn Tự đều hoảng loạn. vẻ mặt ngưng trọng nghiêm túc tập kết ở các nơi trong chùa miếu cùng bảo vệ các vùng chùa miếu yếu hại. Lúc này, Dương Phàm đang bước đi dưới chân núi, ven đường là một mãnh cây to, tiểu quận chúa cùng Trịnh Vân Phi đều giống như chim non thoát khỏi lồng vui mừng nhảy nhót đùa giỡn.
"Hả?"
Dương Phàm đột nhiên phát hiện dị trạng trên Thanh Viễn Tự híp mắt nhìn lại. Trên núi đột nhiên xuất hiện rất nhiều tăng nhân, thần tình nghiêm túc, nghiêm trận chờ đợi. Những tăng nhân này không phải người thường, trên người có một cỗ khí tức đặc thù, đa số tương đương với tu sĩ cấp bậc Luyện Khí Kỳ.
Phật tu?
Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch lên, ngay từ lúc đi tới Hàn Viễn Sơn, Cửu u Ma Khí xao động một trận làm cho hắn cũng sinh lòng chán ghét với nơi này. Phật tu đối với tu sĩ tu luyện ma công tuyệt thế như hắn mà nói là đại địch sinh tử không phải người chết thì là ta mất mạng. Hắn cũng mơ hồ cảm thấy được Thanh Viễn Tự biến hóa khác thường, có khả năng liên quan đến u Minh Ma Diễm biến hóa trong cơ thể mình. Giờ phút này, khí tường hòa bao phủ trên Hàn Viễn Sơn đã bị một cỗ khí tức không hài hòa đánh vỡ, trở nên hỗn loạn khó nói.
"Hắc hắc."
Dương Phàm cười trộm, bên ngoài lại bất động thanh sắc đi lên đỉnh núi lễ Phật.
- Ma nghiệt phương nào dám nhiễu an bình Thanh Viễn Tự ta!
Đúng lúc này, một giọng nói tràn ngập uy nghiêm, vô cùng nghiêm nghị truyền ra khắp cả Hàn Viễn Sơn.
Đông!
Một mãnh phật quang vàng kim nhàn nhạt kéo từ xa tới, nhóm cả nửa bầu trời không thành một màu vàng kim giống như vô bờ vô bến làm cho người ta ngưỡng mộ mong chờ. Chẳng qua kỳ quái là người phàm trên núi vẫn bái phật thắp hương như thường, coi như không nghe thấy tiếng nói này, cũng không thấy cảnh tượng trên bầu trời cao.
- Ồ? Đóa mây trên trời.
Trịnh Vân Phi kỳ quái nhìn bầu trời. xoa xoa mắt.
Dương Phàm gật đầu, rồi lại bỏ thêm một câu:
- Các ngươi thắp hương, ta ở bên cạnh xem.
Bảo hắn quỳ lạy các thánh tượng Phật gia này, vậy thì không có khả năng.
- Hừ!
Tiểu quận chúa cong môi kéo Trịnh Vân Phi đi tới chùa miếu. Dương Phàm không để ý, cùng không có dự định theo hai người, ở trong Thanh Viễn Tự dạo chơi không mục đích.
"Hàn Viễn Sơn này chính là nơi ta ước hẹn với Vân Vũ Tịch không biết đến lúc đó ta sẽ gặp nàng ở nơi nào?"
Dương Phàm bung thần thức ra, bắt đầu quan sát các cảnh quan Thanh Viễn Tự. Trên thực tế, chùa miếu cũng không có gì để xem, chỉ đơn giản là một ít tượng phật cùng tăng nhân.
"ừ, ta đi xem những người phàm thắp hương thế nào."
Trong lòng Dương Phàm khẽ động, đi tới một tòa chùa miếu gần đó. Tòa chùa miếu này rất lớn, bên trong có một bức tượng cô gái tướng mạo đoan trang hiền hòa, chân đạp đài sen. Từng sợi tóc phiêu dật giữa hư không, tay đỡ bình bạch ngọc, mĩm cười thản nhiên, tạo ra một vẻ đẹp thần bí ẩn hiện.
Dương Phàm mắt nhìn tượng nữ thần phật này, lộ ra vẻ kinh ngạc hiếu kỳ hỏi tăng nhân bên cạnh:
- Bức tượng phật này là người nào lại là một cô gái. thật là hiếm thấy mà. Tăng nhân kia nghe lời này, nao nao, chợt giận dữ nói:
- Ngươi là phàm phu tục tử, dám vũ nhục Thánh Phật, đây là phật gia Đại Từ Đại Bi Niêm Ngọc Quan Âm.
Đại Từ Đại Bi Niêm Ngọc Quan Âm?
- Xin lỗi, ta tới ngắm phong cảnh không phải tín đồ phật gia.
Dương Phàm không thèm để ý nói sau đó bình thản nhìn những người phàm thắp hương bái Phật.
- Ngươingươi
Tăng nhân giận dữ, nhưng cũng không thể làm gì được hắn. Đối phương không phải tín đồ phật gia, hắn cũng không có biện pháp làm gì Dương Phàm.
"Cầu Đại Từ Đại Bi Niêm Ngọc Quan Âm, bảo hộ con ta một tiếng bình an thi trúng trạng nguyên lấy một người vợ tốt cầu một tiếng bình an"
Một người phụ nữ vô cùng thành kính quỳ lạy trước tượng phật, phát ra kính nể cùng kính ngưỡng từ trong nội tâm, một tay cắm nhang đèn lên thần đàn. Nhang đèn thiêu đốt từng chút, còn người phụ nữ thành kính cầu khẩn. Từng sợi dao động tinh thần cực nhỏ cực yếu trên người nàng bắt đầu khởi động, theo nhang đèn biến mất không biết đi đến nơi nào.
"Thật kỳ quái!"
Dương Phàm quan sát một lúc lâu, kinh dị khó mà tin nổi.
Từng sợi lực lượng tinh thần cực nhỏ, tuy vô cùng nhỏ yếu, nhưng nếu tụ tập hàng triệu hàng tỷ lực lượng như vậy, nó sẽ là tồn tại đáng sợ cỡ nào?
Trong đầu Dương Phàm hiện lên một tia ý niệm kỳ dị.