Tiên Hồng Lộ

Chương 150 : Lâm Vũ tiết lộ bí mật

Ngày đăng: 20:35 22/04/20


- Lâm tỷ, tỷ xác định mấy tháng sau Vân tiên tử sẽ tới kinh đô, lưu lại Hàn Viễn Sơn này?



Trong lòng Dương Phàm rùng mình, giọng nói này rất quen thuộc, khóe mắt liếc nhìn, chỉ dựa vào bóng người, hắn liền nhận ra được thân phận thiếu niên kia.



Không phải Dương Vũ thì là ai?



Dương Phàm có chút kinh ngạc:



"Đi tới chỗ nào cùng gặp người này? Lẽ nào ta và hắn đã định trước có thù oán?"



ở trên Vấn Thiên đại hội Dương Gia Bảo. Dương Phàm lần đầu tiên gặp Dương Vũ, lúc đó người này ngạo khí khắp người, ngạo nghễ phong cảnh ra sao?



Lấn thứ hai gặp nhau, là ở phường thị tu tiên Tú Ngọc Các. Khi đó Dương Phàm thi triển Biến Hình Thuật thay đổi dung mạo khí chất đại biến. Dương Vũ không nhận ra được. Lúc này, ở Hàn Viễn Sơn kinh đô xa cách mấy vạn dặm lại một lần nữa gặp được người này.



Thời gian hai năm ngắn ngủi, ba lần gặp lại hắn. Không phải có duyên phận thì là thù oán định sẵn. ở bên cạnh Dương Vũ, còn có một cô gái dáng người nổi bật, đưa lưng về phía Dương Phàm.



Tuy nhiên Dương Phàm từ hai chữ "Lâm tỷ", lập tức đoán ra thân phận cô gái này.



Lâm tỷ chính là sư tỷ Vân Vũ Tịch, thiên kim Lâm gia kinh đô. Dương Phàm có duyên gặp vài lần. Lần trước ở trên sơn đạo cô gái này cho hắn ăn một viên Xích Độc Đan, sau đó lại khuyên hắn biết khó mà lui, buông tha bất kỳ ý niệm gì với Vân Vũ Tịch.



- Suỵt, nhỏ giọng chút, ta lừa ngươi sao?



Lâm Vũ có vẻ cẩn thận nói:



- Chuyện này ta cũng thật vất vả mới bóng gió nghe ra từ chỗ Vân sư muội.



Dương Vũ nhăn mày lại, dường như cảm giác được gì. hỏi:



- Chẳng hay Vân tiên tử từ xa đến đây có chuyện gì, gặp mặt người nào, không lẽ tới ước hẹn với người nào đó?



- Điều nàyTỷ thật sự không thể nói rõ cho ngươi. Tiểu sư muội biết rõ chuyện này, một khi ta để lộ ra, ngày sau tất nhiên nàng có thể tính ra từ các manh mối.



Lâm Vũ lắc đầu, không chịu nói nguyên do chuyện này.



- Lẽ nào người Vân tiên tử ước hẹn là kỳ tài tân tú tu tiên giới?



Dương Vũ có vè không cam lòng hỏi.



- Cũng không phải đại nhân vật gì, đồng thời ngươi cũng đã gặp qua hắn. Chỉ là người này được tiểu sư muội ưu ái vượt xa người thường.



Lâm Vũ thở dài nói.



- Ta đã gặp hắn?



Dương Vũ cau mày, nhưng bất luận thế nào cũng không nhớ được một người như vậy.



- Lâm tỳ chỉ có thể nói nhiều như vậy, ngươi đừng hỏi nữa.



Lâm Vũ thoáng bất đắc dĩ lại chuyển lời:



- Không bằng ta đi bái kiến Huyền Chân Cao Tăng hộ pháp Thanh Viễn Tự, ngài ấy và cha ta có chút giao tình.




- Mời nói!



Ánh mắt Dương Phàm nhìn bên ngoài Hàm Trúc Cư. Lúc này cả Vương phủ trong một mãnh náo nhiệt, người hầu lui tới cùng người thế lực khắp nơi nhiều không đếm hết.



- Hôm qua lúc đi vào giấc ngủ, Hàm Nhi lại có giấc mộng kỳ quái. Ta mơ thấy mình đứng giữa tinh không, xung quanh là sao trời râm rạp chúng nó di động chầm chậm.



Vũ Văn Hàm thoáng có chút hồi hộp nói.



- Đứng giữa tinh không? Trước đây cô đã từng có giấc mộng này?



Dương Phàm hiếu kỳ hỏi.



- Dường như từ khi ta ra đời đến nay, trong mơ Hàm Nhi đều thấy tình cảnh này. Chỉ là giấc mộng đêm qua càng thêm rõ ràng.



Trong đôi mắt Vũ Văn Hàm hiện một sắc thái kỳ dị:



- Ta cảm giác giấc mơ kia thật quá chân thực.



- Còn có chuyện gì lạ khác không? Nói như vậy, ngay từ khi cô ra đời liền thông hiểu mọi chuyện? Nếu không, làm sao lại nhớ rõ giấc mộng đó?



Dương Phàm kinh ngạc hỏi.



- Đúng vậy, từ khi ta ra đời liền thông hiểu mọi thứ. mấy tuổi liền bắt đầu đọc rất nhiều sách vở. Ngoài ra, Hàm Nhi còn có một loại năng lực không thể tin được, đó chính là dự đoán.



- Dự đoán?



Dương Phàm lộ vẻ kinh dị, còn có thiên phú như vậy sao?



- Hôm qua lúc ta phát bệnh, Hàm Nhi cũng không nóng nảy, là bởi vì sớm dự đoán được quý nhân đến. Kết quả. Dương dược sư ngài liền tới Vương phủ.



Vũ Văn Hàm nói nhỏ:



- Cho tới nay, bí mật này chỉ có ta cùng phụ thân biết.



"Dự đoán."



Dương Phàm thở nhẹ một hơi: cái này cùng khó tin quá đi chứ. Hắn vừa định nói, phát hiện có người đi tới bên này.



- Dương dược sư, hiện giờ đã đến lúc dự tiệc, Vương gia phái ta tới mời ngài.



Lão tổng quản cung kính nói, dùng ánh mắt cổ quái liếc nhìn Vũ Văn Hàm:



- Nhị quận chúa cũng ở đây? Không bằng đi cùng thế nào?



- Bệnh tình của cô sau này hãy bàn.



Dương Phàm liếc nhìn Vũ Văn Hàm có thâm ý, lại nói với tổng quản:



- Như vậy ngươi dẫn đường đi.