Tiên Hồng Lộ
Chương 158 : Khách liêu Dược sư
Ngày đăng: 20:35 22/04/20
Trong mắt Yến Vương chợt lóe thần quang, ngay cả Vũ Văn Hàm ở một bên yên tĩnh ngồi nghe không nói trong mắt cũng lộ ra vài tia tò mò.
- Đây cũng coi như là một bí mật trong Tu Tiên Giới.
Dương Phàm do dự một chút không biết phải nói như thế nào thì tốt. Hơn nữa, hắn cùng không quá khẳng định dự đoán trong lòng.
Yến Vương thản nhiên cười:
- Vũ Văn gia tộc là một trong bốn đại gia tộc tu tiên kinh đô, Cái gọi là Tu Tiên Giới, bổn vương sớm có tiếp xúc.
- Chẳng lẽ Vô Song kia là người tu tiên hay sao?
- Có phải là người tu tiên hay không ta không dám khẳng định. Nhưng người này nhất định không phải võ giả thế tục có thể so sánh. Ta có một loại dự đoán
Dương Phàm dừng một chút trong mắt hiện ra vẻ kỳ dị:
- ở trong sách cổ của Tu Tiên Giới có một ghi chép nói về Luân Hồi.
- Luân Hồi?
Yến Vương cùng Vũ Văn Hàm đều kinh hãi, ở trong thế tục cũng có nói đến Luân Hồi, nhưng người hiểu rõ đều biết đó là lời nói vô căn cứ.
- Đúng vậy, ở trong Tu Tiên Giới cũng có Luân Hồi. Nói ra, cũng gần như là một loại truyền thuyết. Không ai có thể chân chính xác định cùng chứng thật. Bởi vì dựa theo đạo Luân Hồi, sinh linh sau khi chết, chuyển sang đời khác sẽ mất đi tất cả trí nhớ.
Dương Phàm nói trong lòng hắn cũng có dự đoán cùng mê man. Lúc trước hắn đã hỏi Vô Song xác nhận người này không phải đoạt xá sống lại. Đoạt xá là một tối kỵ trong Tu Tiên Giới tức là tu sĩ sau khi chết linh thể chạy ra gạt bỏ ý thức của sinh linh khác cũng đoạt thân thể cho mình dùng do đó đạt tới mục đích "trọng sinh" hoặc "trọng tu".
Đương nhiên, đoạt xá chỉ ở trong điều kiện không còn cách nào khác mới có thể làm, xác xuất phi thường thấp. Đối tượng đoạt xá quá yếu, không thể chịu đựng linh thể. Nếu đối tượng quá cường đại có thể sẽ bị linh thể đối phưong cắn nuốt.
Hơn nữa, số lần đoạt xá càng nhiều, xác xuất lại càng thấp. Tại tình huống bình thường, sau lần đoạt xá đầu tiên thành công trong linh thể sẽ mất đi một phần nào đó, lần sau muốn đoạt xá lại càng khó khăn vạn phần.
- Không biết Yến Vương có biết được một chút manh mối thân phận Vô Song.
Dương Phàm thấy bộ dạng Yến Vương cúi đầu trầm tư không khỏi lên tiếng hỏi.
- Kỳ thật, Vô Song là một người đề cử tới kinh đô. Người đó ở Ngư Dương quốc có địa vị hết sức quan trọng, ngay cả cao tầng Tu Tiên Giới đều hết sức kiêng kỵ hắn.
Giọng Yến Vương trầm trầm nói.
- Người đó là ai?
Dương Phàm hết sức tò mò. Một phàm nhân có thể khiến cao tầng Tu Tiên Giới đều phải kiêng kị, có thể thấy được thực lực của hắn. Cao tầng Tu Tiên Giới đó tất nhiên là tu sĩ bậc cao Kim Đan KỲ trở lên.
- Ông ấy chính là ânư của ta.
Yến Vương ngẩng đầu nhìn trời, khi hắn nhắc tới hai chữ "ân sư" trong mắt lộ ra vẻ kính sợ cùng ngưỡng mộ.
Dương Phàm ở một bên giựt dây nói.
- Tích âm đức? Ha ha ha! Dược sư là người tu tiên, chẳng lẽ còn tin tưởng điều này.
Yến Vương tạm thời bỏ đi băn khoăn trong lòng ngược lại cười hỏi:
- Vương phủ tiêu phí đại lượng sức người sức của, giúp ngươi lên kế hoạch làm việc này. Không biết Dược sư có thể đảm nhiệm khách liêu Dược sư trong vương phủ hay không?
- Khách liêu Dược sư?
Dương Phàm không chút nghĩ ngợi đáp:
- Không thành vấn đề. Chẳng qua Dương mỗ cần tự do cao độ, không chịu vương phủ điều khiển cùng ra lệnh, có quyền lựa chọn. Đương nhiên, Dương mỗ cũng sẽ phục tùng đạo nghĩa cùng nhân tình cố kỵ cơ bản.
- Được. Một lời đã định. Hiện tại ta ban cho ngươi lệnh bài chí tôn của vương phủ. Người cầm lệnh bài không khác gì gặp bản vương. Có thể tiện cho Dược sư làm việc.
Yến Vương vẻ mặt hào sảng nói, lấy ra một lệnh bài khác rồng màu vàng lớn bằng tay người trưởng thành.
Dương Phàm không khách khí tiếp nhận lệnh bài, cất kỹ.
- Việc mở y quán có thể bàn sau. Trước tiên, bổn vương muốn hỏi Dược sư một hai chuyện. Có liên quan tới Hàm nhi.
Vẻ mặt Yến Vương trịnh trọng, nhìn thẳng nam tử thần bí khó lường trước mặt.
- Xin mời.
Dương Phàm cảm thấy một không khí khác thường. Vũ Văn Hàm dung mạo đoan chính, lẳng lặng nghe.
- Chuyện thứ nhất có liên quan đến thể chất đặc thù của Hàm nhi, cũng chính là "Cửu Túc Huyền Mạch" theo lời Dược sư. Khi Hàm nhi sinh ra đã khác với đứa nhỏ nhà khác. Hiểu chuyện, hiểu ý người, kỳ quái nhất là nàng còn có được năng lực đoán trước không thể tưởng tượng.
Yến Vương dừng một chút lại nói:
- Lúc trước Dược sư đã từng nói cảm thấy hứng thú với Hàm nhi mới ngoại lệ ra tay cứu nàng. Bản vương cảm thấy bất an sâu sắc liền thẳng thắn hy vọng Dược sư có thể nói rõ nguyên do.
- Ngài đây là ý gì?
Dương Phàm hơi híp mắt lại.
Yến Vương liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái thật sâu.
- Nếu Dương Dược sư có ý với Hàm nhi bản vương có thể làm chủ gả nàng cho ngươi, báo đáp ân cứu mạng của Dược sư. Nếu Dược sư chỉ cảm thấy hứng thú với thể chất đặc thù của nàng, coi trọng tư chất Hàm nhi. Bản vương cũng có thể cho Hàm nhi theo Dược sư tu tiên.
Vừa nghe lời này, lông mày Dương Phàm đột nhiên nhướng lên lạnh lùng nhìn chằm chằm Yến Vương.