Tiên Hồng Lộ
Chương 162 : Địch nhân không thể thay đổi! (phần 2)
Ngày đăng: 20:35 22/04/20
Dương Phàm nhìn như đi bộ nhưng mà tốc độ lại nhanh như chạy. Thân mình hắn đi tới phía trước chợt giống như một âm hồn. Lúc này, tâm thần của hắn lại kết hợp với đám sương sinh mệnh dung hợp vào môi trường xung quanh. Tất cả gió thổi cây rung đều bị hắn nắm giữ rõ ràng. Lời từ biệt khe khẽ của Vũ Văn Hàm tất nhiên cũng không thể tránh được lỗ tai của hắn. Dưới con mắt của Dương Phàm. điều này giống như từ trên cao nhìn xuống, tất thảy mọi thứ dưới mặt đất hắn đều có thể nắm giữ so với thần thức thì còn mạnh hơn nhiều. Đột nhiên, thân mình Dương Phàm dừng lại thản nhiên nói:
- Xuất hiện đi!
Bá!
Từ mái hiên trên đỉnh đầu của hắn lúc này xuất hiện một người thiếu niên mặc áo trắng, lưng đeo bảo kiếm khí chất siêu phàm thoát tục, tướng mạo lại rất bình thường!
- Vô Song. ngươi theo dõi ta làm gì?
Dương Phàm có chút không hài lòng nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã quên ước định giữa chúng ta rồi?
Vẻ mặt Vô Song dữ tợn trong mắt hiện lên một tia bi thống, khó khăn lắm mới nói ra mấy câu:
- Ta thật đau lòng!
- Ngươi đây là
Dương Phàm có chút nghi hoặc nhưng lại như hiểu ra điều gì.
- Ngươi đau lòng thì có gì liên quan tới ta?
Dương Phàm không hiểu sao thản nhiên nói:
- Dương Mỗ cũng không biết chữa tâm bệnh!
- Vì cái gì? Vì cái gì?
Vô Song hung hăng nhìn chăm chú vào Dương Phàm hai tay hơi run rẫy. Một cỗ khí tức khó có thể hình dung đột nhiên phát ra từ trong hai mắt hắn. Tâm thần Dương Phàm khẽ run lên xuyên thấu ánh mắt của Vô Song, hắn nhận thấy được một cỗ "Kiếm ý" mông lung ngạo nghễ thiên địa bễ nghễ thiên hạ dường như hội tụ vô cùng vô tận thiên uy!
Dương Phàm vội vàng gia tăng khoảng cách sắc mặt lộ ra vẻ đề phòng.
- Mười sáu năm trong cuộc đời này, ta một lòng chìm vào vô đạo không màng bất cứ thứ gì chỉ mong một ngày có thể Phá Toái Hư Không mà đi!
Vô Song hít sâu một hơi hai tay run run. Một bàn tay lại hướng về phía chuôi bảo kiếm có phong cách cổ xưa kia. Dương Phàm mơ hồ cảm nhận được một cỗ nguy cơ sẵn sàng chiến đấu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút buồn bực!
"Người kia là ai? Chẳng lẽ hắn cũng tu luyện Cửu u Ma Công sao? Hơn nữa còn nắm giữ u Minh Ma Diễm!"
Trong lòng Dương Phàm vô cùng hoảng sợ! Hắn có thể cảm ứng được thực lực người nọ vượt xa hắn! Nếu ở trong Ngư Dương Quốc thì khẳng định người này tuyệt đối là tu sĩ bậc cao đứng trên đỉnh.
Đồng thời, Dương Phàm có một loại trực giác. Rằng người nọ ở Ngư Dương Quốc khẳng định cũng cảm ứng được sự tồn tại của mình. Hơn nữa. người đó nhất định đã là địch nhân không thể thay đổi của mình!
"Hắn là ai? Có thể là ai?"
Dương Phàm bắt đầu nhớ lại những nhân vật thuộc hàng đỉnh trong truyền thuyết của Tu Tiên Giới Ngư Dương Quốc.
Đầu tiên là tìm tòi trong số các tu sĩ ma đạo!
Chỉ một lúc những nhân vật đáng sợ tồn tại cả trăm năm qua đều xuất hiện trong đầu Dương Phàm.
Tam u Ma lão!
Trừ người này ra rốt cuộc Dương Phàm cũng không nghĩ tới người thứ hai nào như thế!
Mọi người đều biết Tam u Ma lão chính là ma đạo đệ nhất nhân ở Ngư Dương Quốc! Tam u Ma Diễm là tuyệt kỹ thành danh của hắn. Ngọn lửa này vừa ra không ai trên Ngư Dương Quốc này có thể địch nổi!
Những lão quái Nguyên Anh Kỳ khác đều vô cùng kiêng kị lão. Dương Phàm lại nhớ lại trong Cửu u Ma Công có phân cấp u Minh Ma Diễm. Mỗi cảnh giới đều dùng u quang để phân chia đó cũng chính là diễm tâm của ma diễm.
Giờ phút này, ma diễm mà Dương Phàm mới vừa luyện ra tất nhiên là ở cảnh giới Nhất u, cũng chính là Nhất u Ma Diễm.
"Nếu có thể luyện chế ra ma diễm ở cảnh giới Tam u thì không phải gọi là Tam u Ma Diễm sao?"
Sau khi đưa ra kết luận này, trong lòng Dương Phàm lại rất kinh sợ thầm nghĩ: "Xem ra ngày sau nhất định phải cẩn thận không tới thời điểm vạn bất đắc dĩ quyết không thể dùng tới ma diễm này!"
Cũng may, thời điểm hắn sử dụng ma công đa phần đều ở dưới thân phận Thạch Thiên Hàn!
Ai có thể nghĩ tới một ma đạo lãnh khốc giết người không chớp mắt kia lại chính là một Dược sư cứu người chữa bệnh như Dương Phàm được?
Một đêm qua đi sắc trời dần sáng rõ, Dương Phàm liền rời khỏi phòng, thì thầm tự nhủ: "Không nghĩ tới ta phải đối mặt với một địch nhân cường đại như thế! Thậm chí tính mạng lúc nào cũng có thể bị đe dọa!"
Vô hình hắn cảm giác được một cỗ nguy cơ vô cùng bức bách