Tiên Hồng Lộ

Chương 165 : Tái kiến Hồ Phi

Ngày đăng: 20:35 22/04/20


- Hừ. ngươi nhất nhấtngươi cho là nữNữ thì nhất nhấtsẽ không nhất nhấtđánh ngươi sao?



Một loại thanh âm chói tai khác lộ ra ý tứ không rõ vang lên. Dương Phàm chưa nhìn thấy nhưng nghe thanh âm này cũng thấy rất quen tai.



- Hắn sao lại tới Kinh Đô?



Khuôn mặt Dương Phàm lộ ra vẻ dị sắc, ánh mắt lập tức nhìn ra ngoài xa mười mấy trượng. Chỉ thấy một thiếu niên ăn mặc rách rưới lôi thôi hai tay thỏng xuống, vẻ mặt rầu rĩ nói.



Người này không phải là Hồ Phi thì còn là ai?



Phốc!



Nhưng lúc này, Tích Đổng tiểu thư cũng không kìm nổi, phun ra một búng máu sắc mặt tái nhợt hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Tuy nhiên, dù nàng ít tuổi nhưng thân lại là Dược sư, y thuật không kém. Trên người nàng dập dềnh một cỗ ánh sáng màu lam ôn nhuận, nhẹ nhàng phiêu dật từ trong cơ thể tán phát ra. Hiển nhiên nàng đang tự mình chữa thương. Đồng thời nàng lấy ra một cái bình ngọc, lôi một viên thuốc màu lục trong suốt rồi cho vào miệng.



- Đáng chết, ngươi cũng dám đả thương Tích Đổng tiểu thư!



Trịnh Vân Phi thấy cảnh đó sắc mặt giận dữ, tế xuất một kiện Pháp khí chuẩn bị lao lên chiến đấu.



- Không được!



Tích Đổng khi đang chữa thương thì thần sắc hơi đổi thấp giọng nói:



- Ngươingươi không phải là đối thủ của hắn!



- Bình tĩnh!



Dương Phàm đưa tay ra ngăn Trịnh Vân Phi đang rất kích động lại, nhàn nhạt nói:



- Người nàv là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ.



Ngưng Thần Kỳ.



Trịnh Vân Phi nghe thế trong lòng chợt nguội lạnh, chỉ cảm thấy khi tức mà tên thiếu niên xấu xí kia tản mát ra khiến tim mình cũng phải đập nhanh hơn. Hắn chỉ là một tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ bé nhỏ làm sao có thể chống lại tu sĩ Ngưng Thần Kỳ?



- Thần thánh phương nào dám quấy rối ở Lam Nguvệt Y Quán ta?



Đúng lúc này hai gã Dược sư cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn tọa trấn nơi này vọt tới.



- TaTa tới chữa bệnh. Mau gọimau gọi Dược sư tốt tới đây!



Hồ Phi mở trừng hai mắt một cỗ linh áp cường đại áp tới khiến hai tên Dược sư cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn lập tức dừng lại.



Cường giả Ngưng Thần Kỳ!



Hai người này cả kinh, mặc dù bọn họ là tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn thực lực không tầm thường nhưng khi đối mặt với tu sĩ Ngưng Thần Kỳ thì lập tức mất đi dũng khí chiến đấu.



- Tiền bối ngài là tới xem bệnh?



Một người trong đó cẩn thận nói.




- Người này thật đáng sợ, một kích tùy ý mà khiến ta bị thương nặng. Với y đạo hiện tại của ta hiển nhiên cũng khó chữa khỏi



- Cái gì? Tích Đổng tiểu thư, thương thế của cô nghiêm trọng thế sao?



Trịnh Vân Phi lộ ra vẻ mặt lo lắng.



- Tiểu thư, chúng ta sẽ giúp cô!



Sau một lúc, hai gã Dược sư Luyện Khí đại viên mãn đi tới, hai tay đặt lên hai vai Tích Đổng pháp lực ôn nhu như nước tiến vào cơ thể nàng.



- Lực phá hoại thật mạnh. Với tu vi chúng ta chỉ sợ



Một người lo lắng nói.



- Ta chỉ có thể bảo đảm tính mạng trong ba ngày. Hy vọng sư phụ có thể trở về, nói cách khác



Tích Đổng thở dài một hơi sắc mặt tái nhợt, sinh cơ trong cơ thể đang dần trôi qua.



- Giờ phải làm sao đây?



Trịnh Vân Phi lập tức hoang mang lo sợ. Nhưng rắt nhanh hắn nghĩ tới cái gì vội vàng nói:



- Cô yên tâm đi, có Dương Dược sư ở đây cô sẽ không sao đâu!



- Dương Dược sư?



Hai lão già kia nhìn sang Trịnh Vân Phi nhất tề lắc đầu nói:



- Một Dược sư Luyện Khí trung kỳ thì không thể!



- Không! Nếu hắn có thể chữa khỏi thương thế cho người kia thì nhất định có thể cứu ta một mạng. Bởi vì thương thế người kia còn nghiêm trọng hơn ta mấy lần.



Con mắt Tích Đổng khi sáng khi tối, dường như một ngọn đèn lập lóe trong đêm tối. Khi nãy, dù đang chữa thương nhưng nàng cũng kịp liếc nhìn thương thế của Hồ Phi một cái trong lòng cũng rất kỳ quái rằng với thương thế như vậy, hắn hẳn phải chết rồi chứ!



Nghe vậy, ánh mắt mấy người đều nhìn về phía kia.



Nơi này, Dương Phàm một tay đặt lên người Hồ Phi đám sương sinh mệnh ôn nhuận như tờ đang tiến vào trong cơ thể hắn nhanh chóng chữa trị thương thế. Chỉ qua thời gian nửa nén hương, những thương thế nhẹ đã hoàn toàn chữa khỏi.



Trong quá trình chữa thương, Dương Phàm chỉ cảm thấy từng đợt dòng chảy thanh lương vô hình đang thổi qua cơ thể mình. Tu vi huyết nhục, kinh mạch, ngũ tạng, thậm chí linh hồnđang nhanh chóng tăng lên.



Với một tốc độ khó tin, hắn đang từ Ngưng Thần sơ kỳ, nhanh chóng tiến vào Ngưng Thần trung kỳ. Trước đó, hắn vốn cho rằng, lúc trước chữa thương cho Vô Song và Yến Vương thì tu vi đã tăng không ít rồi



Hiện tại, thương thế của Hồ Phi còn nghiêm trọng hơn bọn hắn nhiều gấp mấy lần, hiệu quả của trị liệu cũng rõ ràng hơn. Thời gian dần trôi qua, Dương Phàm vô tình đã đạt tới Ngưng Thần sơ kỳ đỉnh.



"Với tiến độ này, ta chẳng phải sẽ lập tức thăng cấp sao?"



Dương Phàm cũng cảm thấy bất ngờ!