Tiên Hồng Lộ
Chương 182 : Bảng hiệu thần bí
Ngày đăng: 20:36 22/04/20
Thần thức của Dương Phàm khóa chặt cửa hàng tạp hóa gần Tiên Hồng Y Quán, trong lòng rung động vô cùng. Hắn trơ mắt nhìn Điệp Liên đì vào, lại không hiểu mất đi bóng dáng và khi tức của nàng giống như biến mất trong hư không.
Cửa hàng tạp hóa này tuyệt đối có chỗ không tầm thường!
Nghĩ đến đây, Dương Phàm rời khỏi Tiên Hồng Y Quán, bước nhanh đi tới cửa hàng tạp hóa
- Khách quan Ngài muốn mua thứ gì?
Tiểu nhị của cửa hàng thấy khí chất Dương Phàm không tầm thường nói rất khách khí. Tinh quang trong mắt Dương Phàm chợt lóe, đánh giá cửa hàng nhìn như bình thường
Thân ở nơi này, hắn có một loại cảm giác rất đặt biệt, rồi lại không thể dùng lời nói mà hình dung. Đây chính là một chút cảm giác mơ hồ, ngoại trừ thứ đó, trong mắt hắn đây là một cửa hàng cực kỳ bình thường.
- Ta tới tìm một vị bằng hữu.
Dương Phàm thản nhiên nói, cũng không quan tâm tới tiểu nhị gọi, trực tiếp xông vào trong cửa hàng.
- Người đến nhanh! Có ngươi cướp.
Tiểu nhị thấy vậy hô to gọi lên. Tuy nhiên, vừa la lên một nửa, giọng nói của hắn đột nhiên dừng lại. Dương Phàm hơi có chút bất ngờ, không quan tâm đến hắn, tiếp tục đì vào bên trong.
Không bao lâu sau, hắn đi tới căn phòng trống trãi ở trong này, hắn lờ mờ nắm giữ được khí tức của Điệp Liên, lại đột nhiên biến mất
Tuy nhiên, ở trong gian phòng này, hắn cảm nhận được một luồng dao động linh khí tiêu tán, hiển nhiên trước đây không lâu có người đã từng thi triển qua pháp thuật hay là có người tu tiên đánh nhau.
Trong phòng, không có một bóng ngươi.
- Tại sao có thể như vậy chứ.
Dương Phàm cảm thấy khó tin, dưới Toàn Tri Mô Thức, hắn bắt giữ được một số manh mối vừa mới tiêu tán, ngoài ra, rốt cuộc không dò xét ra chút manh mối gì. Thần thức này ở Trong phòng thật lâu, Dương Phàm thu hồi thần thức, nhẹ thở dài một hơi, thế gian này có quá nhiều thứ hắn không thể nắm lấy.
Từ thế tục giới đến Tu Tiên giới rộng lớn, lại từ Tu Tiên giới đến Tiên giới thần bí không biết có nhiều thứ cần hắn thăm dò từng bước một, muốn vậy phải có thực lực nhất định. Thở dài một hơi, Dương Phàm rời khỏi cửa hàng tạp hóa, chưởng quầy và Tiểu nhị Trong cửa hàng cũng không ngăn cản hắn. Dương Phàm cố ý bắt chưởng quầy lại hỏi một hồi, nhưng vừa nghĩ đến Ám Huyết Vương Triều thần bí mạnh mẽ và chỗ quỷ dị của cửa hàng, hắn bỏ qua cho ý nghĩ này trong lòng
Hắn mới vừa rời khỏi không lâu, trong căn phòng trống trãi lúc trước, quang ảnh chợt lóe, bóng dáng Điệp Liên đột ngột xuất hiện, còn có người đàn ông thần bí đôi mắt thâm thúy.
- Làm con sợ muốn chết!
Điệp Liên vỗ vỗ ngực, một bộ dáng còn sợ hãi.
- Chỗ kinh đô tạm thời không cần con rồi. Nếu con đồng ý, ngày mai con liền xuất phát đi đến Cửu U Bí Cảnh trước.
Ngươi đàn ông trầm ngâm nói.
- Cửu U Bí Cảnh?
Thần sắc trong mắt Điệp Liên run lên, trong đôi mắt lại có chút chờ mong.
- Dạ! Cửu u Bí cảnh đối với tu sĩ bậc thấp mà nói là một hồi khiêu chiến trước nay chưa từng có, mặc kệ có thể lấy lợi Ích trong đó hay không, chỉ cần có thể từ trong đó đi ra Sau này nhất định trở thành tinh anh Trong Tu Tiên giới, thậm chí có hy vọng tiến tới hàng tu sĩ bậc cao.
Người đàn ông thần bí trầm giọng nói
- Nếu ngươi sợ hãi hay là khiếp Sợ, hiện tại cũng có thể chọn bỏ qua cho. Tuy nhiên, trong vòng hai trăm năm, cơ hội chỉ gặp một lần
- Sư tôn! Điệp Liên nguyện ý.
Điệp Liên nói với ánh mắt kiên định
- Hành trình Cửu u, nguy hiểm thật lớn, lấy cơ trí và thực lực của con cơ hội sống không vượt quá năm phần. Hơn nữa, con không phải đi vì ta, mà là chiến đấu vì mình Con cần phải nghĩ cho rõ ràng.
Ngươi đàn ông thần bí nói với vẻ lạnh nhạt.
- Điệp Liên đã ra quyết định, cùng với dừng lại ở giai đoạn tu tiên nhập môn tầm thường còn không bằng liều chết một phen.
Trong con mắt sáng của Điệp Liên bắn ra một luồng tinh quang giống như ẩn chứa hào quang khát vọng.
- Tốt! Không hổ là đệ tử ta coi trọng.
Ngươi đàn ông thần bí mang mặt nạ khẽ cười một tiếng, thân hình hóa thành một vùng quang ảnh biến mất trong phòng. Điệp Liên ở đó một hồi, ăn vào một viên thuốc, vội rời khỏi cửa hàng sau đó trực tiếp rời khỏi kinh đô.
Dương Phàm đứng ở trước cửa sổ tầng năm Tiên Hồng Y Quán, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, thần thức của hắn lại bắt được sự tồn tại của Điệp Liên. Tuy nhiên lúc này đây, Điệp Liên không hề xuất hiện với thân phận cô gái bình thường mà là một ngươi tu tiên Ngưng Thần hậu kỳ.
Ngưng Thần hậu kỳ!
Dương Phàm hít sâu một hơi, sau khi đi vào kinh đô, hắn phát hiện Dương gia bảo là nhỏ yếu cỡ nào. Tùy tiện một cô gái mười mấy tuổi, đã có tu vi Ngưng Thần hậu kỳ, có thể so với trưởng lão Dương gia bảo.
Đất kinh đô, không hổ là trung tâm. Tu Tiên giới ở Ngư Dương quốc, khu vực này tàng long ngọa hổ, cao thủ vô số kể. Nếu Điệp Liên đã rời khỏi Tiên Hồng Y Quán. Dương Phàm cũng không cần tiếp tục theo đuổi chuyện này để tránh rước lấy phiền toái càng nhiều.
- Lấy yếu dụ địch?
Ánh. mắt Dương Phàm hơi hơi sáng ngời, cảm thán nói:
- Xem ra chỉ có như vậy, cùng với phòng bị còn không bằng dẫn dụ sát thủ đến.
Yến Vương đến đây, mang đến cho Dương Phàm một chủ ý. Hắn bắt đầu âm thầm bày bố. Ngay ngày hôm sau, Vô Song từ trong ngộ đạo tỉnh lại, trong mắt bắn ra hào quang, hình thành một cái lốc xoáy thần bí.
Một thân áo trắng hạt bụi nhỏ không nhiễm, hắn vinh nhục không sợ tiêu sái đi vào Tiên Hồng Y Quán. Từ lúc ngộ đạo tới bây giờ, Vô Song lần đầu tiên đi vào y quán.
- Ngươi ngộ đạo đã xong?
Khi Dương Phàm nhìn thấy Vô Song mở mắt, sinh ra một loại cảm ứng kỳ diệu.
- Đúng vậy! Ba ngày sau, ta sẽ quyết chiến một trận với Hồ Phi, bù lại sĩ nhục lần trước
Vô Song chuyển mắt nhìn phương xa thản nhiên nói:
- Nếu không có gi bất ngờ, qua một đoạn thời gian, ta sẽ rời khỏi kính đô.
Rời khỏi kinh đô?
Dương Phàm thất kinh trong lòng.
- Đúng vậy! Là đến lúc khiêu chiến lão.
Vô Song thấp giọng nói, trên mặt lộ ra một chút chờ mong.
- Khiêu chiên lão?
- Một ngươi nuôi dưỡng ta lớn lên.
Giọng điệu Vô Song lộ ra ngữ điệu kỳ dị
- Đây là ước hẹn của ta với lão.
- Lần ngộ đạo này, thực lực của ngươi tăng bao nhiêu?
Dương Phàm tò mò hỏi
Người khác ngộ đạo nhỏ bé, tu vi đều có thể tăng lên một bậc, mà hắn lại ngộ đạo một tháng, thực lực sẽ tăng đến mức nào.
- Thực lực?
Một mãnh mơ màng trong mắt Vô Song:
- Ngay cả chính ta cũng không biết, nhưng ta lờ mờ hiểu được, kinh đô, đã không còn đối thủ rồi bao gồm những người gọi là tu tiên.
Điều này sao có thể? Chê cười!
Dương Phàm lộ ra vẻ nghi ngờ, hoàn toàn không tin.
yện"
Đất kinh đô, tàng long ngọa hổ, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ đều nhiều như vậy, Trúc Cơ Kỳ khẳng định cũng không hề ít, thậm chí Dương Phàm còn hoài nghi, nơi này còn có bóng dáng tu sĩ bậc cao
- Ngươi không tin?
Vô Song nhẹ nói hờ hững, trên mặt lộ ra vẻ tự tin khó thể nói rõ.
- Đúng vậy! Có lẽ ngươi có thể chiến thắng Hồ Phi, có thể chiến thắng Yến Vương, còn có ta, nhưng nơi kinh đô, còn có ngươi tu tiên tiềm tàng.
Dương Phàm không thể phủ định nói:
- Chính theo như lời ngươi, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
- Ha ha.
Vô Song không chút tức giận chậm chạp nói với giọng nhẹ nhàng
- Ngươi đã là bằng hữu của ta, như vậy ngươi chứng minh cho ta xem xem.
- Chứng minh? Ngươi muốn chứng minh như thế nào?
Ánh mắt Dương Phàm hơi hơi nheo lại, giờ phút này Vô Song mang đến cho hắn một loại cảm giác hoàn toàn nhìn không thấu. Một tháng ngộ đạo, thực lực gia tăng bao nhiêu hắn căn bản không thể đoán được.