Tiên Hồng Lộ

Chương 20 : Ta là dược sư

Ngày đăng: 20:31 22/04/20


Lúc này, Dương Phàm rõ ràng cảm giác được tu vi của mình tăng tiến. Loại cảm giác này mãnh liệt rõ ràng, dòng chảy màu xanh tươi mát trong cơ thể dần dần lớn mạnh lên.



Mơ hồ, tu vi Dương Phàm dĩ nhiên đột phá khí cảm, tiến thêm một bước tới gần Luyện Khí Kỳ.



Một khi tiến vào Luyện Khí Kỳ, hắn chính là một người tu tiên danh phó kỳ thực, xem như trở lại con đường tu tiên.



Luyện Khí Kỳ tuy rằng là cảnh giới thứ nhất trong chín cảnh giới tu tiên nhưng một cửa này lại làm khó vô số người, khiến cho vô số người thường không có thiên phú tu tiên, chỉ có thể lực bất tòng tâm.



- Phàm caquả thực là rất thần kỳ. Thương trên người ta nhanh như vậy được ngươi chữa khỏi. Ngay cả một vết sẹo đều không có!



Thiết Ngưu ngạc nhiên vui mừng vô cùng, từng dòng chảy tươi mát chảy lên miệng vết thương, thoải mái cực kỳ, giống như có một nữ tử dịu dàng đang dùng bàn tay ngọc nhỏ nhắn nhẹ nhàng sờ vuốt



Loại cảm giác này quả thực làm người ta mất hồn, làm cho người ta muốn nghiện.



Một mạch kéo dài thời gian mười mấy nhịp thở, Dương Phàm hăng hái tinh thần, trị liệu tất cả thương thế trên người Thiết Ngưu.



- Thật thoái mái a! Phàm ca, ngươi có thể tiếp tục hay không!



Thiết Ngưu thực sự có chút nghiện, thời điểm từng dòng chảy tươi mát chảy trên người, làm cho người ta lâng lâng sung sướng, tựa như hít heroin, khó kiềm chế được.



Dương Phàm nhắm mắt lại, cảm giác cỗ linh khí kỳ lạ vô cùng trong cơ thể mình tăng cường hơn so với tối qua bốn, năm lần.



Từ khí cảm đến Luyện Khí Kỳ, cần một quá trình tích lũy linh khí. Người bình thường, cần thời gian ba đến năm năm còn người tư chất cao cần một năm rưỡi là được.



Nhưng giờ phút này, chỉ một lần trị liệu mà Dương Phàm cảm giác được mình đã đạt tới đỉnh của khí cảm, chỉ kém một bước liền có thể đột phá quan ải này, tiến vào Luyện Khí Kỳ.



"Kỳ quái. Vì sao lúc trị liệu cho Thiết Ngưu, biên độ tu vi tăng trưởng rõ ràng mạnh hơn mười lần có dư so với ngày hôm qua trị liệu cho mẫu thân cùng con chó?"



Dương Phàm nảy sinh nghi hoặc.



So sánh chênh lệch của Thiết Ngưu cùng mẫu thân, con chó nhỏ. Dương Phàm đột nhiên tìm đến một tia manh mối.



Nếu như là so sánh thực lực, cho dù mười mẫu thân cộng với con chó cũng không phải đối thủ của Thiết Ngưu.



Thử nghĩ, Thiết Ngưu trởi sanh thần lực lại được cao nhân chỉ điểm, học thành một thân võ nghệ, hai tay nhấc lên đôi thiết chùy nặng trăm cân thì hung hãn mức nào. Dưới tình huống không thi triển pháp thuật cùng dựa vào năng lực khôi phục, cho dù là Dương Phàm cũng không nắm chắc phần thắng.



"Xem ratheo đối tượng chữa trị khác nhau mà hiệu quả tăng trường tu vi của ta cũng có chênh lệch. Ừhm, tuy nhiên việc này còn phải tiến thêm một bước nghiệm chứng"



Trong lòng Dương Phàm đã có một tính toán sơ bộ.



Một con đường thăng cấp đơn giản mà khó tin hiện lên trong đầu hắn.



- Phàm ca. Ngươi không phải mất hết pháp lực sao? Vừa rồi làm sao ta lại cảm giác ngươi sử dụng tiên thuật?



Thiết Ngưu đột nhiên khó hiểu hỏi. Hắn cũng biết Dương Phàm mất hết pháp lực nên mới dám solo cùng đối phương. Nếu không, cho hắn mượn một trăm lá gan cũng không dám tìm tiên sư khiêu chiến.



Dương Phàm khẽ thở dài một hơi:
- Vậy cũng chính làngươi không thể trị bệnh này?



Thần sắc Nam Cung Vũ cũng lộ vẻ ảm đạm.



- Vậy thì cũng không phảiDương Phàm hơi chút chần chờ nói.



- Chẳng lẽ ngài có vài phần nắm chắc? Trong mắt Nam Cung Vũ lại có sinh cơ.



Dương Phàm gật đầu nói:



- Dù sao cũng là lần đầu tiên, đại khái nắm chắc 90%.



Nắm chắc 90%!



Câu nói này làm Nam Cung Vũ cùng Thiết Ngưu chấn động ngây người.



Câng làm cho bọn họ khiếp sợ chính là, đây còn là lần đầu tiên, dưới tình huống chưa có kinh nghiệm.



Nam Cung Vũ không khỏi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Dương Phàm: "Dược sư này cũng quá tự tin một chút hả"



- Phàm ca, ngươi không nên lừa người. Đây là quan hệ đến vận mệnh một đời của sư phụ.



Thiết Ngưu trợn mắt lên.



- Đảy chẳng qua là thương bệnh của phàm phu tục tử. Đối tượng Dương mỗ ngày sau trị liệu là nhân vật cấp bậc tiên sư.



Dương Phàm thấy hai người này không tin, thần sắc cũng trở nên lạnh nhạt.



- Hai người các ngươi đã không tin, vậy ta đây liền cáo từ.



Dứt lời, hắn liền mang theo muội muội Dương Tuệ Tâm đi ra ngoài.



- Dược sư đại nhân, xin dừng bước! Nam Cung Vũ nóng nảy gọi theo.



- Phàm ca, ta van cầu ngươi. Chỉ cần ngươi có thể trị khỏi bệnh cho sư phụ lão nhân gia, cho dù bắt ta làm trâu làm ngựa cũng được.



Thiết Ngưu một tay ôm chân Dương Phàm.



Dương Tuệ Tâm cũng có chút không đành lòng, dịu dàng nói:



- Đại ca. Huynh cứu bọn họ đi.



Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Dương Phàm thở dài một hơi, vẻ mặt chính khí nói:



Thôi được. Ai kêu lòng dạ ta mềm yếu như vậy. Thân là Y sư liền phải nhân từ độ lượng, cứu nhân độ thế, bác ái thiên hạ