Tiên Hồng Lộ

Chương 232 : Âm mưu

Ngày đăng: 20:37 22/04/20


- Quân vương sớm biết việc này, trưởng lão có thể yên tâm làm việc.



Linh Phượng vẻ mặt bình tĩnh nói, không chút nào cảm thấy bất ngờ. Dương Phàm cảm giác sâu sắc sự cường đại của mạng lưới tin tức Ám Huyết Vương Triều. Ước định của mình với Vũ Văn gia tộc chỉ giới hạn giữa mình và nội bộ đối phương, nhưng vẫn không giấu được tầm mắt Ám Huyết Vương Triều.



- Quân vương không có ý kiến gì?



Ngược lại Dương Phàm có chút kinh ngạc.



Hắn thân là trưởng lão cùng Dược sư tọa trấn của Ám Huyết Vương Triều, lại trợ giúp con cháu tinh anh Vũ Văn gia tộc đi Cửu u Bí Cảnh, dường như có chút không hợp tình. Nếu bởi vì lần Cửu u Bí Cảnh này mà hắn bỏ mình vậy Ám Huyết Vương Triều mất không cái giá phải trả âm thầm duy trì



Linh Phượng mĩm cười:



- Dương trưởng lão có thể chiến đấu với Vô Song mà không bại. Quân vương có đánh giá rất cao với thực lực của ngài. cũng không quá lo lắng an nguy của ngài. Hơn nữa. thành viên trong Ám Huyết Vương Triều sở trường là ám sát. mà không phải là dùng hình thức đoàn thể tiến vào.



Dương Phàm gật đầu. Lần này Ám Huvết Vương Triều xé lẻ ra hành động đối với Dược sư cũng không có nhu cầu gì. Dược sư chỉ có đặt trong đoàn đội mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.



- Đúng rồi, ngươi có biết Hồ Phi đi đâu không?



Dương Phàm nhớ tới một chuyện, thình lình hỏi.



- Hồ Phi?



Linh Phượng lắc đầu:



- Hắn không trong tầm mắt của Ám Huyết Vương Triều chúng ta. Nếu trưởng lão muốn tìm. có thể tăng thêm nhân thủ đi tìm.



Xem ra, Hồ Phi cùng không phải đối tượng chú ý trọng điểm của Ám Huyết Vương Triều.



- Thôi.


Trong lòng Dương Vũ có chút bất an, mơ hồ cảm thấy vài tia uy hiếp. Giờ này khắc này, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra cảnh tượng gặp Dương Phàm lần đầu tiên. Lúc ấy, ở trên "Vấn Thiên đại hội".



Thiếu niên pháp lực mất hết, một đầu tóc bạc gặp phần đông trào phúng và cười lạnh, vẫn bình tĩnh tự nhiên cỡ nào. Một đôi mắt lạnh, bàng quang thế giới vinh nhục không sợ hãi.



Có lẽĐó không phải ngẫu nhiên.



Hai tay Dương Vũ nắm chặt không ngừng run lên.



Hai năm gần đây, gia tộc cho hắn rất nhiều linh dược phụ trợ mới từ Ngưng Thần sơ kỳ tăng lên tới Ngưng Thần hậu kỳ. Tiến độ này đã được xưng là thần tốc, nhưng so với Dương Phàm. lại không đáng nhắc tới.



- Người này đích thật là một uy hiếp tiềm tàng. Hiện tại lại được Vũ Văn gia tộc che chở, sau lưng còn có cao nhân không ai biết. Chúng ta rất khó ra tay với hắn.



Hai mắt Từ tiên sinh hơi híp lại, bắn ra một luồng hàn quang:



- Tuy nhiên. Chúng ta còn có hai lần cơ hội ra tay với hắn.



- Hai lần cơ hội?



Dương Vũ đầy mặt vui vẻ.



Khóe miệng Từ tiên sinh nặn ra một tia ý cười âm mưu:



- Lần đầu tiên chính là Cửu u Bí Cảnh lần này. Hắn chung quy là một Dược sư, sức chiến đấu có hạn. Trong lúc hỗn loạn, tìm cơ hội ra tay với hắn, về mặt chi tiết chờ lát nữa bàn kỹ.



- Cơ hội thứ hai chính là "Vấn Thiên đại hội" Dương gia bảo một năm sau. Dựa theo hứa hẹn lần trước, các ngươi còn có một lần quyết chiến chưa xong. Đến lúc đó. trong tỷ đấu chính thức cho dù ngươi giết chết hắn trước bao người, Vũ Văn gia tộc cũng không thể truy cứu chuyện này.



- Ta hy vọng có thể giết chết hắn trong Cửu u Bí Cảnh!



Dương Vũ cảm thấy bất an thật sâu, khó có thể che giấu sát khí trong mắt.