Tiên Hồng Lộ

Chương 237 : Hàn Băng động (Trung)

Ngày đăng: 20:37 22/04/20


Dương Dược sư, ngươi vào huvệt động, cũng không thể giúp được gì nhiều cho chúng ta.



Hoàng thúc ngược lại thẳng thắn nói.



- Ta không hy vọng có người làm gánh nặng cho chúng ta.



Vũ Văn Lân cười lạnh nói. mượn cơ hội này đả kích Dương Phàm.



- Được rồi. các ngươi đi vào trước.



Dương Phàm thầm than trong lòng: "Vốn định giảm bớt thương vong cho Vũ Văn gia tộc. hiện tại xem ra"



Cứ như vậy, Dương Phàm nhìn theo bốn tu sĩ Ngưng Thần Kỳ này tiến vào Hàn Băng động băng khí thấu xương, hắc ám lượn lờ. Vũ Vãn Nhu nhìn hắn muốn nói mà không nên lời, trên mặt mang theo vài phần xin lỗi.



- Tiểu thư. Tỷ lệ sinh tồn trong Cửu u Bí Cảnh vốn không cao. Nếu trong gia tộc tổn thất quá lớn, cô phải có chuẩn bị về tư tưởng.



Dương Phàm đứng ở cạnh nàng, mắt nhìn chăm chú vào nơi sâu trong Hàn Băng động hạ giọng nói.



- Ý của Dược sư là



Vũ Văn Nhu khẽ run lên, nàng mơ hồ cảm giác được cái gì:



- Chẳng lẽ bọn họ sẽ gặp nguy hiểm gì?



- Trong Bí Cảnh này, khắp nơi đều có nguy hiểm. Ta chỉ có thể tận hết y thuật của mình để cứu vãn.



Dương Phàm bình tĩnh nói.



- Ta hiểu. Mọi chuyện trong Bí Cảnh đều khó liệu, chỉ mong Vũ Văn gia tộc chúng ta có thể thêm vài người may mắn sống sót



Ánh mắt Vũ Văn Nhu ảm đạm, tay ngọc khẽ nắm góc áo có chút thất thần.



Dương Phàm cười cười. bắt đầu lẳng lặng chờ đợi.



Hắn thầm nghĩ: "Nếu thật sự muốn giữ mạng trong Bí Cảnh, có lẽ có một biện pháp. Đó chính là không bị bất kỳ sự vật nào hấp dẫn, tìm một nơi an toàn ẩn nấp, cái gì cũng đừng nghĩ. Nhưng mà. không bị bất kỳ đồ vật gì hấp dẫn, trừ khi là thánh nhân. Người thật sự có tâm tính này căn bản sẽ không tiến vào Bí Cảnh."



Hơn nữa. Dương Phàm cũng hoài nghi rốt cục Bí Cảnh này có nơi nào tuyệt đối an toàn hay không?



Cửu u Bí Cảnh đại biểu là kỳ ngộ là cơ hội thay đổi vận mệnh của người và thế lực tông môn. Thời gian trôi qua từng chút. Vũ Văn Nhu cảm giác dài lâu biết bao. Đột nhiên, ở nơi sâu trong Hàn Băng động mơ hồ truyền đến một tràng tiếng đánh nhau, hô gọi, lúc truyền ra ngoài cửa động có chút mơ hồ không rõ.



- Bọn họ gặp được nguy hiểm.



Vũ Văn Nhu biến sắc.



Dương Phàm triển khai cảm quan nhìn rõ tình cảnh ở sâu trong động vào mắt, đồng thời hắn quav đầu nhìn chăm chú vào pho tượng như băng tuyết tiên tử cách Hàn Băng động không xa. Hắn cũng không cho rằng tượng băng đặt ở chỗ này là một vật trang trí. Lúc trước Vũ Văn Mộng chết đi đã chứng minh trên ngọn núi băng tuyết này có tồn tại nguy hiểm không biết.




Huyền Băng Thanh Lân Tích!



Dương Phàm cảm thấy bất ngờ, không nghĩ tới thằn lằn băng này không ngờ còn không phải yêu thú bình thường, lai lịch bất phàm.



- Để ta thử xem!



Trong mắt Vũ Văn Lân bùng lên một đạo tinh quang, tế ra một đoản nhận dài ba tấc, bóng loáng trong suốt. Nhận này sắc bén dị thường, hàn mang lóe lên làm cho người ta nhìn mà trái tim băng giá. Đây hiển nhiên là một thanh Linh Khí thượng phẩm, điểm đặc thù của nó là ở mũi nhọn, hy sinh lực chống đỡ bản thân để đổi lấy thuộc tính "Phá giáp" nhất định.



Vèo



Chỉ thấy một đạo hàn mang trong hư không chợt lóe lên. tốc độ mau đáng sợ.



Thốc" một tiếng, lân giáp màu xanh của Huyền Băng Thanh Lân Tích không ngờ bị chém phá ra một lỗ hổng. Đương nhiên, cũng chỉ là rách mà thôi, chút thương nhỏ này đối với nó mà nói không có ảnh hưởng thực chất. Tuy nhiên như vậy lại chọc giận thằn lằn băng giận dữ, dứt khoát tránh khỏi Hoàng thúc đánh tới Vũ Văn Lân.



Vũ Văn Lân nhảy lên, lăn trên đất một vòng miễn cưỡng né tránh thằn lằn băng tập kích.



- Dẫn nó tới bẫy rập!



Dương Phàm đánh ra một chưởng vào Huyền Băng Thanh Lân Tích, lại không thể xúc phạm mảy may, quay qua nói với Vũ Văn Lân. Thân hình Vũ Văn Lân lăn xong, chạy tới một vị trí nơi trung tâm trận pháp sau đó hơi hơi dừng lại.



Huyền Băng Thanh Lân Tích kia nhắm chuẩn hắn không bỏ, không ngờ nhảy bắn lên đánh về phía hắn. Một cỗ khí sương giá màu trắng đông lạnh tận cốt tủy trước tiên áp tới, thế công sắc bén vô cùng. Sắc mặt Vũ Văn Lân trắng bệch, cảm giác thân thể cứng ngắc một hồi. ngưng kết một lớp băng. Huyền Băng Thanh Lân Tích ở trong trân pháp, lực di động giảm mạnh nhưng tốc độ công kích lại bị ảnh hưởng ít, đặc biệt là phép thuật công kích.



- Đi -



Trong tay Vũ Văn Nhu bắn ra một phù triện cấp hai, một màn nước màu lam ngăn cản trước người Vũ Văn Lân. Chỉ nháy mắt, màn nước màu lam này bị đông lạnh thành một tường băng.



TêNgao -



Huyền Băng Thanh Lân Tích rống lên một tiếng, trực tiếp vồ tới Vũ Văn Lân." Rắc" một tiếng, tường băng kia trực tiếp bị nó húc vỡ. Vũ Văn Lân "thịch" một cái, nhảy lên cao hơn trượng, sau đó ngự khí né một lần.



Ầm ầm



Huyền Băng Thanh Lân Tích vừa rơi xuống đất, liền rơi vào trong bẫy sâu mấy trượng. Thoáng chốc, tầng tầng cấm chế trong hố bẫy phát động đánh nó kêu "ngao ngao". Mọi người mừng rỡ, thừa dịp đánh chó rớt nước, phát động đả kích mãnh liệt với Huyền Băng Thanh Lân Tích.



Thấy thằn lằn băng rơi vào hố bẫy, trong lúc nhất thời bị áp chế. Vũ Văn Nhu vui sướng, vội vàng hạ lệnh:



- Phát động sát trận!



Mười tên tu sĩ bốn phía vội vàng liên tiếp đánh pháp quyết, trong đó năm tên tu sĩ Ngưng Thần Kỳ vung trận kỳ trong tay. Trong lúc nhất thời. trong trận cuồng phong gào thét, chớp lóe sấm kêu.



Ầm ầm



Từng tia lôi điện và hỏa diễm màu xanh từ trên trời giáng xuống, nhắm ngay vào thân thể khổng lồ của thằn lằn băng phát động công kích liên tiếp không ngừng. Trên mặt Dương Phàm lộ vẻ trầm ngâm, trong tay có thêm một khối Bản Chuyên.